CÁM DỖ CHÍ MẠNG - Trang 44

Mọi người đều phì cười. Biết anh là một người xuất gia đã hoàn tục nên mọi
người chỉ coi là câu nói đùa. Thậm chí có anh chàng còn tiếp tục đề tài của
Trình Mục Vân để thu hút sự chú ý của các cô gái: “Anh biết không? Tôi
thường đem vàng làm thành móc treo quần áo, treo cả quần áo vào rồi mang
sang Ấn Độ. Nếu bị phát hiện chắc sẽ phải nộp phạt nhưng thật may tôi chưa
bị phát hiện bao giờ. Thế là kiếm được khối tiền.”

Bà chủ vỗ tay: “Nói khoác cũng phải có mức độ thôi chứ.” Mọi người lại
cười, tiếp tục trò chuyện về những cảnh tai nghe mắt thấy dọc đường đi và
thời tiết tệ hại ở Nepal trong nửa tháng qua.

Cô gái vừa hỏi chuyện không rời mắt khỏi Trình Mục Vân. Anh là mục tiêu
của nhiều người phụ nữa trong đêm nay. Người đàn ông này rất thích hợp
cho mọi cuộc gặp gỡ tình cờ ở nơi đây.

Ôn Hàn tìm đến một góc không ai để ý rồi ngồi xuống.

Bà chủ nhà nghỉ rất biết cách tạo không khí, buổi tối dọn hết bàn ghế ở tầng
một, xếp nhiều chiếc giường thấp. Đa số khách trọ tụ tập xung quanh bà chủ
và Trình Mục Vân, Ôn Hàn ngồi ở chỗ này thành ra được thanh tịnh. Trong
tiếng cười vui vẻ, Trình Mục Vân nhận cây đàn phong cầm từ tay Run, anh
thong thả đứng dậy, đeo lên vai, thử kéo hai phát.

Mọi người còn tưởng anh chỉ giỡn chơi, nhưng không ngờ tiếng đàn đầy
nhiệt tình đột ngột vang lên.

Âm thanh phát ra từ cây đàn phong cầm luôn lãng mạn và phóng khoáng, rất
giống đàn ông Nga.

Rất nhiều người không biết bài hát này nhưng do lớn lên ở Moscow nên Ôn
Hàn đã từng nghe qua, còn nghe từ đĩa than. Bài hát có tên Người bất hạnh,
điệu nhạc có phần uể oải. Đặc biệt, khi Trình Mục Vân thể hiện bài hát, anh
có một dáng vẻ như sau khi uống rượu nằm trên thành cửa sổ đón ngọn gió
đêm ngân nga giai điệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.