CÂM LẶNG - Trang 101

nhiều chuyện. Mọi chuyện. Tôi nghĩ... mà thôi. Nhưng có điều gì đó
bất thường trong vài tuần trở lại đây. Cô ấy có thư mời học bổng của
đại học Virginia, đại học Syracuse và đại học Maryland, nhưng
Rebecca có vẻ, nói thế nào nhỉ? Buồn? Lo lắng? Bất an? Không vui?
Đủ thứ. Có một lần sau trận đấu, tôi nhìn thấy cô ấy ngồi trên ghế
ngay trước ngăn tủ cá nhân, ngồi thừ ra, nắm lấy chiếc nhẫn của
Caleb, siết chặt nó trong tay. Thường thì cô ấy sẽ vui phát điên lên
được sau mỗi trận thắng ấy. Hôm đó chúng tôi nghiền nát đội Otter
nhưng tinh thần cô ấy không có chút vui vẻ nào. Tôi nghĩ Caleb đã sợ
hãi, anh ta không nhận được thư mời học bổng của bất kỳ ngôi trường
nào. Anh ta là tiền vệ tốt nhất trường chúng tôi từng có, nhưng vậy thì
sao? Nó chả có ý nghĩa gì đối với các trường đại học cả. Một tiền vệ
tuyệt vời đến từ New Hampshire? Người ta còn chả biết New
Hampshire là cái chốn khỉ ho cò gáy nào ấy. Tôi nghĩ Rebecca đã
muốn một con đường riêng, một khởi đầu mới ở đại học nhưng không
biết phải nói với Caleb như thế nào, bởi vì trước giờ tất cả những gì
anh ta nói đến chỉ có: họ ở bên nhau mãi mãi.

Mãi mãi...
Vĩnh viễn, mãi mãi, đến tận cùng thời gian.
Đó chỉ là những suy nghĩ ngây thơ của một bộ não ấu trĩ chưa

trưởng thành mà một cậu nhóc, như Caleb, ở tuổi 17 sẽ có. Rath sẽ
nghi ngờ Caleb nhiều nhất nếu thằng nhóc không chứng minh được sự
trong sạch.

Rath với lấy cái gối ở trên ghế dài và nhồi vào chỗ lưng, chuyển

sang hồ sơ của Sally Lawrence. Anh xoay đi xoay lại trên ghế mà vẫn
chưa tìm được chỗ nào thoải mái. Lưng anh đau và cứng ngắc, cảm
giác lưng bị xé rách xuyên qua người anh.

Sally có thể nói là trái ngược với Rebecca. Cô bé sinh ra và lớn

lên ở cách Rebecca khoảng năm mươi dặm, ở thị trấn chuyên sản xuất
giấy tên là Granton, phần New Hampshire bên bờ sông Pentoscott,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.