CÂM LẶNG - Trang 136

Sonja đưa tay cản Grout. “Nghe này, tôi lôi Rath vào bởi vì anh

ấy không phải là người làm công ăn lương nhà nước trong khi anh
không thể điều động đủ nhân lực để quăng lưới rộng như vậy - điều đó
không khôn ngoan đối với cả nhân lực, vật lực của sở và sự nghiệp của
anh. Đặc biệt khi sếp Barrons đang vắng mặt, anh không thể để bị chỉ
trích là lạm quyền được đâu Grout.”

Một cô gái khôn ngoan, biết đánh đúng quân bài vào đúng thời

điểm.

“Đó không phải là lý do chính đáng để giấu giếm thông tin.”

Grout ngắt lời Sonja. “Tôi là cấp trên của cô, cấp trên trực tiếp.”

“Anh nói đúng.” Sonja nói, gương mặt xị xuống. Rath khá bất

ngờ, bởi thường thì người ta sẽ không tự nhận lỗi như vậy, sẽ vô thức
tự bảo vệ cái tôi của bản thân. “Đáng lẽ ra tôi nên kéo anh vào, tôi sai
rồi.”

“Chết tiệt.” Grout nói, liếc sang Rath và thở dài. “Barrons sẽ

muốn nghe về vụ này, nhưng chúng ta không thể chính thức đưa ra
được liên kết giữa bốn vụ án nếu không có bằng chứng. Cô quăng lưới
quá rộng rồi thưa điều tra viên Test. Chúng ta không đủ sức làm vậy,
trước mắt chúng ta có Mandy mất tích.”

“Tôi không muốn nghĩ đến cô bé đã gặp phải...,” Sonja chưa kịp

nói hết câu thì bắt gặp cái nhìn của Grout đang khóa chặt lên người cô.
“Dẹp cái ý nghĩ đó khỏi đầu cô đi.”

Rath có thể nhìn thấy sự lo lắng của Grout, nhưng cậu ấy đã

đúng. Trong chương trình huấn luyện sĩ quan cảnh sát, anh tuyệt đối
không thể để mình gắn bó với nạn nhân. Nếu không muốn phán đoán
của mình bị tình cảm đánh lạc hướng, người sĩ quan cảnh sát phải coi
nạn nhân như một vật chứng cung cấp chứng cứ về tội ác chứ không
phải là một con người. Thông cảm với nạn nhân là bóp chết sự đánh
giá khách quan. Nếu anh không làm được thì sự nghiệp coi như chấm
hết, anh không xứng làm một sĩ quan cảnh sát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.