CÂM LẶNG - Trang 140

“Có thể có liên quan?” Barrons xoa xoa cái đầu trọc lóc, mắt vẫn

nhắm nghiền. “Như thế nào?”

“Ông không thấy lạ sao khi...,” Rath lên tiếng nhưng Sonja ngắt

lời anh bằng một ánh mắt lạnh băng làm anh rụt lại, cảm giác như mèo
bị xịt nước vậy. Quy trình của ngành cảnh sát là ai đang phụ trách vụ
án, người đó có quyền lên tiếng và không ai được phép can thiệp.
Thêm nữa, Rath không phải là người trong ngành - không còn là người
trong ngành.

“Giống như anh Rath đang nói.” Sonja tiếp. “Việc các cô gái mất

tích mà không để lại dấu vết gì quá ư là kỳ lạ, rồi chúng ta tìm được cô
gái đã chết này, ngay sau Mandy. Chính sự không liên quan ở mức
tuyệt đối này làm nó trở nên kỳ lạ.”

“Chúng ta còn không chắc liệu Mandy...” Grout lên tiếng và ngay

lập tức chịu ánh nhìn y hệt như Rath. Mặt anh tái đi.

“Khoảng cách xa nhất giữa các cô gái là bao nhiêu?” Barrons hỏi.
“Bảy mươi tám dặm.” Sonja trả lời.
“Lạy Chúa, đó là hơn nửa chiều dài cái bang này rồi đấy.”

Barrons nói, giọng có vẻ không kiên nhẫn. “Và một vài trong số họ ở
New Hampshire hả?”

Grout ngả người để tay ra sau đầu, nhấm nháp vẻ thảm hại của

Sonja.

“Nhưng mà địa giới bang đâu thể ngăn chặn một tên bệnh hoạn

chứ.” Sonja vớt vát.

“Nhưng, nhưng, nhưng, nhưng, NHƯNG!” Barrons mở trừng

mắt, đưa tay vuốt ria mép bằng ngón cái và ngón trỏ. “Chả có cái
‘nhưng’ nào ở đây cả, tôi không phủ nhận khả năng những vụ mất tích
này có liên quan. Cầu Chúa cho nó tồn tại nhưng chúng ta cần bằng
chứng, công việc của chúng ta là tìm ra bằng chứng.”

“Chính xác,” Grout nhảy vào, quăng trả đũa Sonja bằng cái nhìn

băng giá của chính anh. “Tôi đề nghị chúng ta tập trung vào vụ của
Mandy, hiện tại cô bé là ưu tiên số một.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.