CÂM LẶNG - Trang 142

cho vụ này. Tạm thời chúng ta sẽ liệt vào dạng mất tích khả nghi cho
đến khi có bằng chứng khác. Chúng ta sẽ đưa lên thông báo trên các
phương tiện truyền thông địa phương, tôi sẽ trả lời phỏng vấn - dù sao
thì nước da rám nắng này lên hình cũng đẹp lắm. Nhưng tôi sẽ không
kết luận vội vàng rằng Mandy, hay thi thể này, hay bất kỳ vụ mất tích
nào khác có mối liên quan mật thiết với nhau trước khi nắm trong tay
bằng chứng xác đáng. Vụ giết hại kia cứ để cho cảnh sát liên bang lo,
chúng ta chỉ phụ trợ thôi. Hiện tại chúng ta sẽ điều tra cái chết của cô
gái này một cách không chính thức - nhờ Rath. Dù sao thì cậu ấy tự do
hơn, không bị bó buộc như chúng ta, cũng đỡ tốn kém hơn nữa.”

“Cảm ơn.” Rath nói.
“Điều đó có nghĩa là cậu sẽ được tính là được ‘thuê’ nhé Rath, có

tiền trợ cấp đấy.” Barrons nói. “Không thể bắt cậu làm không công,
coi như đây là chính thức đi. Tìm ra bằng chứng để kết nối mấy vụ
này lại, lúc đấy tôi sẽ điều quân cho cậu.” Mắt Barrons lại đảo xuống
cái iPad đang chiếu hình chuyến đi.

Cái lão này - Rath thầm nghĩ, có thể là anh đang ghen tị. Dù

chẳng có gì ngăn cản Rath đến Bahamas trong một tuần, thậm chí cả
tháng, không hiểu sao anh vẫn không làm vậy. Rath là một tay câu
không tệ và anh vẫn luôn muốn thử một lần câu cá bằng ruồi.

Điện thoại của Rath rung lên trong túi áo - Rachel - cuối cùng thì

cũng có tin tức.

Xin lỗi vì để ba chờ, con đang bận rộn với đống bài tập ở đây

đây.

Sẽ gọi ba sớm, con hứa đó. Yêu ba. Rachel.
Cả thân thể anh bỗng nhiên nhẹ bẫng, cảm giác như một tảng đá

lớn vừa được nhấc ra khỏi lồng ngực vậy.

“Anh nghĩ sao?” Một giọng nói kéo anh về thực tại. Rath chớp

nhắt, nhìn thấy ba người đang nhìn anh chằm chằm.

“Ừm.” Anh nói, cảm giác như một cậu nhóc ngồi trong lớp thả

tâm hồn treo ngược cành cây bị bắt gặp vậy. “Tôi đang nghĩ đến một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.