CÂM LẶNG - Trang 175

“Lão nói cái khỉ gì với anh trong văn phòng vậy?” Grout hỏi.
“Không phải những gì cậu cần lo đâu.”
“Tôi mới là người quyết định nó đáng lo hay không chứ!”
Rath xỏ ngón tay qua cái mở bia và xoay nó vòng vòng. “Thứ

duy nhất cậu nên để ý bây giờ là vụ này đây. Không phải chính trị,
không phải việc thăng tiến, không phải ai nghĩ ra cái manh mối này
đầu tiên, không phải bóng rổ hay thể dục nhịp điệu của mấy đứa nhỏ
nhà cậu. Nếu muốn vượt lên trước thì tập trung vào. Đặt ra giả thuyết,
mạo hiểm, đừng chỉ nhìn vào thực tế, đó mới là cách giải quyết.”

“Anh nói thì dễ lắm, bò theo mấy cái linh cảm viển vông. Anh

làm gì có gia đình hay vợ con để mất đâu.”

“Cậu nghĩ tôi phí thời gian vào mấy cái manh mối viển vông ấy

hả. Tôi có cả trăm cái linh cảm mỗi ngày và cũng bỏ qua cả trăm cái
trong đó. Cậu nghĩ tôi không muốn tìm ra thằng khốn nào sát hại mấy
cô bé sao? Cậu nghĩ tôi chưa thấy đủ mấy thứ như vậy sao?”

Cả hai như gào thét trong yên lặng.
“Không.” Grout nói. “Đương nhiên là không.”
“Giả sử là Waters cùng một đứa nào đó đi. Cậu nghĩ mấy thằng

này có thể chịu được áp lực lâu vậy à?”

“Tôi chưa gây áp lực đến mức đó đâu.”
“Tìm được gì ở căn hộ?”
“Không gì cả.”
“Xe thì sao?”
“Không nốt, nhưng...”
“Máy tính?”
“Larkin vẫn đang miệt mài mà đến giờ này vẫn chưa có gì. Dù

sao thì nó phù hợp với miêu tả nghi phạm. Phù hợp hơn tất cả những
gì chúng ta có đến giờ phút này. Tôi không quan tâm nó có tham gia
nhóm cai nghiện nào không. Những gì tôi biết là có thể nó làm trò để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.