CÂM LẶNG - Trang 177

Ở bãi đỗ xe, Rath quay số của Dress Shoppe và hồi hộp.
“Xin chào, Dress Shoppe xin nghe.” Một giọng nữ vang lên.
Rath nhận ra nãy giờ mình đang nín thở liền thở mạnh ra một hơi.

“Xin hỏi, Madeline có ở đấy không?” Anh nói, giọng run run như
nhóc Peter Brady 12 tuổi.

“Tôi là Madeline đây.”
“À, tôi là Frank.”
Không có tiếng trả lời, im lìm như chết, Rath định gác máy.
“Xin lỗi nhưng Frank nào ạ?”
“Frank Rath, ông bố mua cho con gái cái quần yếm ấy.”
“À tôi nhớ rồi, tôi có thể giúp gì được cho anh?”
Trời ơi, đây là một sai lầm. - Rath nghĩ.
“Ừmmm?” Anh ứng biến.
“Tôi có thể giúp gì?” Cô nói.
“Tôi chỉ muốn hỏi là, cô có làm gì vào thứ sáu không?”
“Ngày thứ sáu?”
“Tối hay sáng đều được.”
Lại im lặng, anh nghe loáng thoáng tiếng người ở đầu dây bên kia

nhòe đi vì bàn tay đang che ống nói.

“Xin lỗi, tôi đang có khách.” Cô nói. “Thứ sáu à, ừm...”
“Xin lỗi tôi nghĩ là thứ sáu tôi cũng có...”
“Anh rảnh vào thứ sáu à?”
Tim anh nhảy loạn trong lồng ngực.
“Anh/cô rảnh không...” Hai người đồng thanh.
“Vậy là cô không có việc gì vào hôm đó?”
“Không, nhưng tôi có thể sắp xếp nếu như anh mời tôi đi chơi.

Anh đang rủ rê tôi đi hẹn hò, đúng không?”

“Tôi... đoán vậy.”
“Anh đoán?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.