CÂM LẶNG - Trang 181

đặc biệt để rồi tức giận nhận ra rằng mình chỉ giống như bao người
khác.

Rath nhìn chằm chằm vào bức ảnh và quyển sổ, anh có cảm giác

mình sắp nắm bắt được một thứ gì đó, anh linh cảm thấy mình sắp
nắm bắt được một đầu mối mỏng manh. Anh nhắm mắt và chờ đợi.
Manh mối dần kết nối với nhau, chỉ một chút nữa thôi là rõ ràng.

Điện thoại chợt rung lên trên bàn, Rath để mặc nó chuyển sang

hộp thư thoại nhưng linh cảm đã đứt. Anh không mở mắt, cố gắng đặt
mình vào lại trạng thái vô thức để những hình ảnh rời rạc tạo nên một
bức tranh tổng thể.

Điện thoại reo.
Anh lờ nó đi, thở ra một hơi.
Điện thoại lại rung, âm thanh như có con ong vo vo bên tai vậy.

Và anh lại bỏ lỡ linh cảm một lần nữa.

Rath vớ lấy điện thoại - số riêng.
“Ai vậy?” Anh hỏi, mà không tập trung lắm.
“Anh Rath đó phải không?”
“Là tôi đây.”
“Chào anh, tôi là bác sĩ Snell. Tôi đã nhớ ra mình gặp cô gái ở

đâu rồi.”

Rath thở hắt ra một hơi.
“Tôi không rõ thông tin liệu có hữu dụng không nữa.” Snell vẫn

đang nói.

“Anh đang ở đâu?” Rath với lấy cái áo khoác.
“Trong văn phòng.”
“Tôi muốn gặp mặt nói chuyện càng nhanh càng tốt.”
“Tôi bận khám cả ngày, chốt hẹn là khoảng 5 giờ chiều, sau đó

tôi còn phải làm một đống giấy tờ, có lẽ tôi sẽ hoàn thành vào lúc 7
giờ. Cứ tự nhiên đi vào nhé!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.