CÂM LẶNG - Trang 232

thế, những nét trẻ con ngây thơ đã tan chảy khỏi Rachel của anh, để lộ
hình ảnh một người thiếu nữ, một gương mặt xinh xắn giống mẹ đến
không ngờ. Con bé đứng đó trong gió và tuyết, vạt áo khoác để mở
bay phần phật như mọi khi. Đúng rồi, Rachel của anh. Bé con của anh.

“Ba á?” Rath nói, giọng nói như thì thầm.
“Phải rồi, ba đó!” Con bé giơ tay làm một cử chỉ kiểu con còn nói

chuyện với ai ngoài ba ở đây được chứ? “Ba làm gì ở đây vậy?”

Cậu trai lập dị kéo Rachel vào lòng, co vai lên thể hiện rõ cử chỉ

bảo vệ, đầu tựa vào đầu con bé cứ như thể khung xương cậu ta quá
yếu ớt để giữ cơ thể đứng thẳng, đôi mắt tập trung vào Rath từ dưới
vành mũ rộng.

“Cái gì vậy ạ?” Rachel nói, chỉ vào cái hộp Dress Shoppe ướt

nhẹp và nhăn nhúm.

Đây là thảm họa. Tim anh nhảy lên vì vui sướng khi thấy bé con

của anh còn sống và khỏe mạnh. Nhưng giờ, khi biết con bé vẫn ổn,
anh cảm giác mình giống như một tên trộm bị chủ nhà bắt gặp trong
lúc rình mò vậy. “Không có gì đâu,” anh nói, giấu cái hộp ra sau lưng.

“Sao ba lại ở đây? Có gì không ổn sao?”
“Tin nhắn ba gửi không có phản hồi. Nó không giống con...”
“Ba đang nói gì thế?”
“Ba chưa nghe tin gì từ con trong nhiều ngày rồi, tin nhắn từ số

của con có làm ba thoải mái một chút, nhưng rồi ba nhận ra nó không
phải là con nhắn, không có từ viết tắt nào nên...”

“Penny viết đó. Bạn ấy học chuyên ngành tiếng Anh, coi ngữ

pháp và sự trong sáng của ngôn ngữ là tín ngưỡng đấy.”

“Penny?”
“Bạn cùng phòng của con đó. Lúc gặp con ở thư viện, bạn ấy có

kể là đã gặp ba. Con đang chết chìm trong bài tập, rồi thì căng thẳng
nên nhờ bạn ấy nhắn tin lại từ máy con để ba bớt lo.” Con gái của anh
nhìn thẳng vào anh bằng một ánh mắt nửa như giận nửa như hờn dỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.