CÂM LẶNG - Trang 233

“Vì thế nên ba đến đây vì nghĩ tới trường hợp xấu nhất, rằng con bị
thằng cha nào nó cắt cổ hay...”

“Không, không,” Rath buột mồm, tình thế xoay chuyển rồi, anh

cần phải cứu vãn tình hình. “Ba..”

“Dạ?” Con bé nhướn mày, lắc lắc đầu tỏ ý thúc giục.
“Ba đến vì một vụ án.” Anh khó khăn nuốt nước bọt, ước rằng

mình nuốt lại được những gì vừa nói ra nhưng đã quá muộn.

“Oa, bác là luật sư hả?” Cậu lập dị nói, giọng nói vang một cách

ngạc nhiên - chất giọng của một phát thanh viên tiềm năng. Rachel
không nói với cậu ta về ba mình sao?

“Chúa ơi, không.” Rachel nói. “Ba sẽ không bao giờ hạ mình làm

nghề đó đâu.” Môi con bé nở một nụ cười, nụ cười tươi sáng y như hồi
nhỏ, đáng yêu đến mức có thể làm tan chảy trái tim giá băng của quỷ
dữ. Ít nhất là trái tim của anh đã tan ra từ lâu rồi. “Ba em phá những
vụ án cảnh sát không thể phá.” Con bé nói, cằm nâng lên tự hào.

Cậu lập dị bừng tỉnh, cả người trở nên hăng hái đến tận cấp độ tế

bào. “Thật sao? Như là...,” giọng nói vang vọng tiếp tục oanh tạc
Rath.

“Tôi giúp đỡ cảnh sát, họ đôi khi không thể tự mình phá án bằng

những cách chính quy được.” Rath nói.

Rachel tiếp lời. “Ba lại khiêm tốn rồi.”
“Bác đang tham gia vụ nào đấy ạ?” Cậu lập dị nói.
“Một cô gái bị mất tích.” Rath trả lời.
“Tuyệt vời,” cậu trai nói, quay sang Rachel, “Bảo sao em thích

mấy thứ đen tối đó, sát nhân, rồi biến thái, rồi tâm thần, rồi hành
xác...”

“Đấy không phải nguyên nhân...,” Rachel phản bác, tách mình ra

khỏi vòng tay cậu ta.

“Ờ.” Cậu ta nói, giọng nói cao lên, có vẻ không hài lòng vì

Rachel tách mình ra xa. Rachel cảm nhận được tâm trạng của cậu và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.