CÂM LẶNG - Trang 256

vội vã bước ra ngoài, cố gắng lờ đi cảm xúc đang phập phồng và xáo
trộn. Trái tim cô chìm xuống, đầy vết sẹo và tổn thương. Rachel hít
sâu một ngụm không khí lạnh, cảm thấy dạ con và tử cung đau nhức.

Một bàn tay chạm vào lưng Rachel làm cô giật mình quay vụt lại.

“Đừng chạm vào tôi.” Cô nói.

“Xin lỗi, tôi hơi vội vã nhưng mà... tôi đã làm việc mà cô đang

muốn làm. Một lần trước đây và tôi hối hận, dằn vặt hàng đêm. Cô
không thể quay lại một khi đã làm điều đó, cô biết không?”

Rachel biết chứ. Cô ngẩng đầu nhìn sang bên kia đường nhìn về

chiếc Civic đang đỗ dưới bóng một cây thông. Trong xe tối thui chả
nhìn thấy gì.

Tóc Tím ngẩng đầu nhìn lên nền trời tối đen, ánh sao bị những

đám mây che mờ. “Tôi đã giết con của mình.” Cô ta nói, hướng mắt
nhìn về đám đông biểu tình. “Tôi không điên giống như họ.” Tiếng nói
phát ra đầy ám ảnh. “Còn cô, cô dễ thương và thông minh.” Giọng cô
ta trầm xuống. “Cô có...”

“Cái gì?” Rachel thút thít, “Tôi có cái gì?” Giọng nói của cô có

vẻ bối rối.

“Có gen tốt, tôi nghĩ đứa bé này...,” Tóc Tím đặt tay lên bụng, “sẽ

khỏe mạnh, nhưng mà không.” Cô ta sụt sịt, “Đứa bé của tôi... họ đặt
nó vào trong thùng rác y tế. Cô sẽ phải sống với cơn ác mộng đó cả
đời đấy.”

Rachel đứng trân trối, ngạc nhiên, cảm thấy bản thân thật tồi tệ.

Cô muốn kể cho cô gái này sự thật rằng đây chỉ là diễn trò thôi và xin
lỗi vì đã khơi lại nỗi đau chỉ vì chơi trò thám tử tập sự.

“Cô có ổn không?” Rachel hỏi.
Tóc Tím gạt tay Rachel ra làm cô nhụt chí, yếu mềm. Thế nhưng

cô phải bám theo kịch bản định sẵn bằng mọi giá. Lời nói dối cần phải
được tiếp tục.

“Không, cô thì sao?” Tóc Tím hỏi. Rachel vò đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.