CÂM LẶNG - Trang 342

Anh nhìn chăm chú khi Malroy tiếp tục lên giọng huênh hoang.

Bà ta không hề biết rằng anh đang có mặt ở đây vì bà ta chỉ là một
hình ảnh được chiếu trên chiếc tivi màn hình phẳng trông xuống một
cái bàn thờ Chúa. Căn phòng có một chuỗi những băng ghế dài như
một nhà nguyện nhỏ với những bức tranh tái hiện hình ảnh Chúa bị
đóng đinh.

Rath chạy xuống hội trường tới một cầu thang xoắn ốc có ánh

sáng chiếu từ trên xuống đầu cầu thang bằng sắt. Anh lặng lẽ leo lên
những bậc thang cẩm thạch cho đến khi thấy mình đang đứng ở một
hành lang lớn nữa cũng bằng đá cẩm thạch.

Ở phía xa, một tia sáng đơn độc tỏa ra như ánh sáng từ chiếc đèn

pha duy nhất của một đầu máy trong đường hầm vẽ ra một vệt sáng
bạc trên sàn đá. Có một thân ảnh bước qua vùng sáng ấy và biến mất.

Rath vội đuổi theo, sàn đá trơn khiến anh không thể nào bước đi

một cách lặng lẽ được, bước chân anh vang vọng khắp xung quanh.
Đến cuối phòng, anh thở hổn hển nhìn theo hướng người đó biến mất.
Trống không. Anh rón rén bước xuống dọc theo căn phòng, hết nhìn
sang trái lại nhìn sang phải căn phòng bên cạnh. Nơi này rối rắm như
một mê cung vậy.

Đúng lúc anh định bỏ đi thì chợt nghe thấy một âm thanh: nghẹn

ngào, yếu ớt, giống giọng một đứa trẻ đang vùi mặt vào gối khóc nức
nở.

Anh dừng lại chờ đợi. Đúng là tiếng khóc.
Tiếng khóc ấy như vang lên từ trong đầu của chính anh vậy.

Tiếng nức nở trong cơn mơ. Một cơn ác mộng.

Tiếng nấc truyền qua cánh cửa rồi vang vọng khắp tầng nhà.
Không. Không phải tiếng khóc truyền ra từ dưới cánh cửa, mà là

từ lỗ thông hơi cạnh cửa. Rath trườn đến chỗ lỗ thông hơi và áp tai vào
nghe ngóng. Giọng một cô gái đang nài nỉ: “Cứu với!”

Là Rachel?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.