CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 129

Anh chăm chú nghe cô nói chuyện, nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay của

cô, giọng nói ôn nhu, "Ưmh. . . . . . Dì Khanh không phải là người cổ hủ, bà
sẽ tha thứ cho đôi vợ chồng trẻ đói khát như chúng ta thôi."

Cô véo nhẹ đùi anh, thầm phỉ nhổ, đỏ mặt nói, "Ai là vợ chồng với anh?

Ai đói khát hả?"

Trần Uyên Sam cười hôn nhẹ lên mặt cô, "Bụng còn khó chịu sao?" Lần

trước anh bị cô sai đi mua băng vệ sinh, cũng có chút hiểu biết, hai ngày
nay cùng cô trở về Qua Sam làm việc với anh để anh có thể dễ dàng chăm
sóc cô.

"Đỡ hơn rồi." Cô thoải mái vùi ở trong ngực anh, lười biếng làm bộ như

lơ đãng hỏi anh, "Mẹ anh là họa sĩ sao?"

Anh gật đầu một cái, ánh mắt xa xăm, khẽ nói, "Có cơ hội sẽ cho em

được chiêm ngưỡng, trước kia bà chính là họa sĩ nổi danh nhất S thị, sau
khi ba ở Nhật Bản mấy năm rồi lại trở về thành phố S, Dì Khanh cũng ít vẽ
tranh."

Nghiêm Thấm Huyên nghiêng đầu nhìn gò má anh tuấn của anh, mơ hồ

cảm thấy hình như mình đã từng chút từng chút một chạm đến sâu trong nội
tâm của anh, không biết nên làm sao để tiếp tục nữa.

Lúc này Trần Uyên Sam không nói thêm gì nữa, tắt đèn giúp cô đắp

chăn rồi kéo cô vào người mình, dịu dàng nói, "Ngủ đi, khuya lắm rồi."

Cô gật đầu một cái, tựa vào khe hở của khuỷu tay anh, trong đầu nghĩ tại

sao anh không gọi mẹ của mình là mẹ, tại sao mẹ con họ nhìn qua lại lạnh
nhạt với nhau như vậy, còn có một nghi vấn lâu nay tồn tại trong lông cô
—— Hi San tại sao lại kém anh nhiều tuổi như vậy.

Càng nghĩ nghi vấn thắc mắc càng tang lên, căn phòng lớn chỉ vang lên

tiếng tích tắc của đồng hồ, cô nhanh chóng ngủ say ở trong lòng Trần Uyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.