CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 128

Tiểu công chúa vui vẻ chạy đến thư phòng, Nghiêm Thấm Huyên để ý

đến Phùng Khanh có vẻ hơi mệt mỏi ngồi trên ghế sôfa, rốt cuộc cũng xốc
lại tinh thần chạy vào phòng bếp rót nước mang ra cho bà.

Phùng Khanh nhận lấy cốc nước trong tay Nghiêm Thấm Huyên, thản

nhiên nhìn cô khẽ gật đầu với cô, Nghiêm Thấm Huyên cảm thấy ánh mắt
lạnh lẽo của Phùng Khanh bắn ra bốn phía, cô như học sinh tiểu học thu tay
lại cung kính ngồi ở một bên sôfa.

Trần Uyên Sam buồn cười nhìn cô một cái, không nhanh không chậm đi

tới trước Phùng Khanh nói, "Dì Khanh, lần trước ba hỏi mọi người lúc nào
thì trở về thành phố S, thắc mắc sao lâu rồi mọi người chưa về."

Phùng Khanh nghe anh nói, không tiếp lời cũng không cự tuyệt, trầm

mặc một hồi rồi đứng dậy đi tới phòng ngủ, "Ngày mai rồi hãy nói, mẹ đi
ngủ trước, nhớ nhắc Hi San đi ngủ sớm một chút."

>>>>>>

Trần Uyên Sam dỗ Hi San ngủ, tắm xong đi vào phòng thì thấy Nghiêm

Thấm Huyên đang ngẩn ngơ ôm gối ngồi ở đầu giường, không biết đang
nghĩ cái gì mà mất hồn như vậy.

Anh ngồi xuống giường, tiến tới ôm lấy cô, nở nụ cười dựa vào đầu của

cô, "Đang nghĩ gì thế?"

Cô ngửi thấy mùi thơm từ trên cơ thể của anh, tảng đá treo trong lòng đã

được thả xuống, thở dài một cái nói, "Uyên Sam, em lưu lại ấn tượng không
tốt với mẹ của anh, anh nói em nên làm thế nào đây? Mẹ của anh đúng là
khí thế mạnh không phải bình thường."

Mẹ chồng tương lai lần đầu tiên gặp mặt lại thấy mình với con trai của

bà quấn quít, nếu là cô khẳng định sẽ không ngừng phỉ báng người phụ nữ
hư hỏng quyến rũ con trai của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.