CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 127

Phùng Khanh gật đầu một cái, không nói gì thêm, đi theo Trần Uyên

Sam vào nhà.

Từ đầu đến giờ Nghiêm Thấm Huyên và tiểu công chúa bị vứt sang một

bên không ai để ý, nghe thấy cuộc đối thoại của hai người kia, hàng vạn
nghi vấn trong đầu lại bắt đầu dịch chuyển, thấp thỏm lo lắng đi theo vào.

Trần Uyên Sam nhận lấy hộp giữ ấm trong tay Phùng Khanh để lên bàn,

quay đầu nói với bà, "Dì Khanh, tối hôm nay dì hãy ở lại đây, ngày mai con
sẽ đưa dì cùng với Hi San trở về."

Phùng Khanh nghe anh nói thế thì nhàn nhạt nói, "Mẹ vốn không có ý

định đi về, vừa đúng ngày nghỉ của Hi San, ngày mai có một triển lãm tranh
ở gần đây, hai ngày tiếp theo mẹ sẽ ở lại đây. Thấy sao?"

Biệt thự của nhà họ Trần rất nổi danh là có cả rừng cây anh đào ở tròn

đó, Nghiêm Thấm Huyên lần trước đưa tiểu công chúa về nhà có xem qua,
thật sự rất đẹp, rất thanh nhã.

Trần Uyên Sam nghe bà nói thế thì có chút ngạc nhiên, thế nhưng vẻ

mặt rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, nói, "Hoàn toàn không có vấn đề, ngày
mai con sẽ nói thím La quét dọn lại phòng ngủ chính để dì có thể ngủ ở đó,
Hi San sẽ ngủ ở phòng bên cạnh."

Mới vừa đặt tiểu công chúa xuống, Nghiêm Thấm Huyên nghe thấy câu

này thì lập tức mặt đỏ bừng cả lên.

Tổng cộng có ba phòng ngủ, Phùng Khanh và Hi San mỗi người một

phòng, vậy tức là cô và anh phải ngủ chung một phòng.

Trần Uyên Sam hoàn toàn thu hết phản ứng của cô vào mắt, khóe miệng

nhếch lên ôm lấy Trần Hi San nói, "Lần trước anh đi có mua quà cho em, để
ở thư phòng em tự đi xem đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.