CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 145

Sáng sớm hôm qua Trần Uyên Sam vừa mới nhận được điện thoại từ

nước Mỹ báo về, vất vả bay chuyến bay 12 giờ đêm chạy tới, Diêm Giang
nhìn vẻ mặt hết sức lo lắng của anh, trong lòng cảm động hết sức.

"Vết thương nhỏ thôi, còn phải làm phiền ngài chạy tới một chuyến."

Diêm Giang ngồi dậy, cố gắng chịu đựng đau đớn, "Là do tôi bất cẩn, vốn
cho là Tiếu Phan cùng với diendanlqd đám thuộc hạ kia không dám hành
động bừa bãi, có chút nơi lỏng cảnh giác, không ngờ rạng sáng nay bọn nó
lại nổ súng ở khu Đông, một vài người nửa tỉnh nửa mê không thể chống đỡ
nổi, lần này thương vong rất nghiêm trọng, một phần tư căn cứ đã bị phá
hủy."

"Còn có Trần thiếu." Diêm Giang dừng một chút, sắc mặt có chút khó

coi, "Vụ nổ súng lần trước, tôi đã tra ra được chút đầu mối."

Trần Uyên Sam mặt không đổi sắc tiếp tục nghe hắn nói, ra hiệu hắn có

thể tiếp tục, "Nếu như đầu mối không có sai sót gì, phỏng chính là người
mà trước đó chúng ta hoài nghi."

Lời nói vừa dứt, cả phòng bệnh chìm vào im lặng.

Thân thể Trần Uyên Sam dựa vào phía sau, nhìn ra ngoài cửa sổ, không

nói gì.

Diêm Giang thấy Trần Uyên Sam im lặng không nói gì, trong lòng cũng

khẽ thở dài một tiếng. Gián điệp mà tên Tiếu Phan kia cài vào, thật sự hoàn
toàn ngoài dự liệu của hắn.

Hai người im lặng nhìn nhau một hồi lâu, Trần Uyên Sam từ trên ghế

đứng dậy, khom lưng vỗ vào bả vai Diêm Giang, "Trước tiên cậu hãy nghỉ
ngơi cho tốt, không cần suy nghĩ thêm chuyện bên này, tôi sẽ xử lý."

Mặc dù Trần Uyên Sam nhỏ hơn Diêm Giang mấy tuổi, nhưng Diêm

Giang vẫn vô cùng khâm phục anh. Vị lão đại này khi làm việc rất cẩn thận,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.