CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 181

Thật là đáng sợ, con ngươi của anh vẫn không nhúc nhích, gương mặt

tuấn tú vẫn bình thản như cũ, anh không trả lời cô..., cũng không tỏ thái độ,
thế nhưng anh lại muốn rời đi.

Trần Uyên Sam bị cánh tay nhỏ bé nắm chặt, cúi đầu xuống nhìn thấy

khuôn mặt có chút hoảng hốt, uất ức và sợ hãi của cô.

Anh thở dài một cái, khẽ cúi người, nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

"Anh giúp em đi lấy nước, không phải đi về." Anh nhìn thẳng vào ánh

mắt của cô, hồi lâu thở dài.

"Chỉ cần là em muốn, anh đều cho em."

Nghiêm Thấm Huyên có chút ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy

của anh, sống mũi cay cay, đưa tay lên vòng qua cổ nhào vào trong lòng
anh.

Anh mượn lực ngồi xuống, ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô. Cô chôn

mặt ở trong ngực anh, ôm lấy bờ vai vững chai của anh, lắng nghe nhịp đập
trái tim của anh, không nói thêm gì nữa, vòng tay càng siết chặt hơn.

>>>>>>

Sáng ngày hôm sau Nghiêm Thấm Huyên dự định xuất viện, bởi vì do

ba Nghiêm và mẹ Nghiêm còn chưa thông báo việc có đồng ý cho việc cô ở
chung với Trần Uyên Sam hay không, cho nên định là anh sẽ đưa cô đi xem
nhà trước.

Nhưng lúc cô tỉnh dậy, chỉ thấy ở trên bàn là bữa sáng kèm theo tờ giấy

nhắn, bên cạnh giường không hề có bóng dáng của anh.

Anh nói có một số việc khẩn cấp phải đi xử lý, đợi lát nữa sẽ sai người

tới trực tiếp đưa cô về nhà, ngày mai sẽ qua nhà cô đón cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.