Tuy cô đã ướt rồi, nhưng vẫn không thể chịu đựng được, hai cánh tay lại
với không tới anh, phía dưới lập tức cảm thấy khó chịu, Trần Uyên Sam
bình thường luôn luôn dịu dàng dung túng cô, thế nhưng lúc này lại đi theo
bản năng của phái mạnh, mặc kệ cô kháng cự như thế nào, vẫn tiếp tục luận
động.
". . . . . .Rất khó chịu, đau quá. . . . . ." Chân Nghiêm Thấm Huyên bị anh
nâng lên, nửa người trên làm điểm chống đỡ, cổ rất không thoải mái, cô vừa
ẩm ướt – anh lại thiếu dịu dàng, "Không thoải mái không thoải mái. . . . . . .
. . . . ."
Anh vốn đã bị cô mút chặt không động đậy được, lúc này còn chứng
kiến cảnh cô mím môi khó chịu như muốn khóc, đau lòng không thể làm gì
hơn là rút ra ngoài, cẩn thận cởi quần của cô.
Người nào đó rốt cuộc cũng đã cảm thấy dễ chịu hơn, mở mắt ra nhìn
gương mặt tuấn tú luôn luôn bình thản điềm đạm của anh bây giờ đã nhuốm
màu sắc dục, anh cởi quần cô ném sang một bên, ánh mắt ngập tràn lửa dục
nhìn cô, hô hấp ngày càng nặng nề, cô vừa định nói gì đó, lại bị anh dùng
lực nắm lấy hai chân cô vòng qua vai anh, nặng nề luận động.
Lần này anh rất biết điều chỉnh sức lực, rút ra rồi lại đâm thẳng vào, cô
bị cái đó của anh đâm vào hét lên một tiếng, Trần Uyên Sam bị tiếng hét
này của cô làm cho thần trí thanh tỉnh, vội vàng cúi người xuống hôn lên bờ
môi cô, từ từ dụ dỗ, "Bảo bảo rất khó chịu, em không cần khẩn trương như
vậy, anh bị em kẹp chặt rồi không thể chuyển động được nữa, ngoan thả
lỏng ra. . . . . ."
Cô nhìn thấy mồ hôi chảy ròng ròng trên người anh, vì nhẫn nhịn mà
gân xanh đã nổi lên, cô nhìn thấy trong lòng cũng không hề cảm thấy dễ
chịu, phía dưới đã thoáng thả lỏng ra hơn một chút, ". . . . . .Anh lui ra một
chút, nhẹ thôi. . . . . ."