CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 205

dứt khoát không đi.

Cao Nhạn nhìn khuôn mặt con gái không giấu được vẻ ngại ngùng cùng

với nụ cười, trong bụng thở dài, "Huyên Huyên, Tiểu Trần đúng là không
tệ, giao con cho nó mẹ rất yên tâm, chỉ là. . . . . ."

"Gia cảnh phức tạp." Nghiêm Khải ngồi trên ghế sa lon ở bên trái bọn

họ, nhàn nhạt tiếp một câu.

Nghe thế Nghiêm Thấm Huyên ôm lấy cánh tay của Cao Nhạn, giống

như con cún con thuyết phục ba mẹ, "Mẹ, con cũng không phải là vì gia
cảnh của anh ấy mà kết hôm, anh ấy vì con mà ngay cả công ty cũng dời
đến đây rồi, cha mẹ vợ nhìn con rể không phải là càng nhìn càng thuận mắt
sao, mẹ rốt cuộc là đồng ý hay là không đồng ý?"

Từ nhỏ cô đã có chút sợ ba, chỉ có thể vòng vèo hỏi Cao Nhạn, Cao

Nhạn liếc Nghiêm Khải một cái, hồi lâu lại ôn hòa cười cười, "Cũng được,
thằng bé đó chắc sẽ bảo vệ được con, con thích nó là tốt rồi."

Nghiêm Thấm Huyên không dám quá càn rỡ, trong lòng vui mừng

không kìm được chỉ có thể khẽ hoan hô một tiếng, lúc này Nghiêm Khải
vẫn ngồi ở trên ghế sofa bất đắc dĩ nhìn cô lắc đầu một cái, "Chung quy vẫn
là giúp người khác nuôi con gái, chúng ta không giữ được."

Nghiêm Thấm Huyên điển hình của việc cáo mượn oai hùm, nhảy nhót

xuống giường, nhảy đến bên cạnh Nghiêm Khải giúp ông đấm lưng, "Ba
vất vả rồi, về sau nếu cha muốn hôm nay ở Seberia ngày mai bay đến núi
Alpes cũng không cần lo lắng, con sẽ nuôi ba!"

****

Chủ nhật Nghiêm Thấm Huyên ra sân bay đón Trần Uyên Sam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.