Trần Thế Phương nhấp một hớp trà Long Tĩnh, cười nhạt nhìn anh, "Di
dời Qua Sam, lại muốn mượn danh của Trần thị, không sợ người của bên
hắc đạo tới tìm con à?"
"Ba mẹ của Thấm Huyên có chút phê bình kín đáo đối với gia cảnh của
con, con đây không phải là vì muốn nhanh có con dâu để chăm sóc cho ba
sao, có bối cảnh sạch sẽ sẽ dễ dàng lấy cô ấy về hơn." Trần Uyên Sam ngồi
xuống bên cạnh ông, nghiêng đầu hỏi Phùng Khanh, "Dì Khanh, dì thấy thế
nào?"
Vẻ mặt Phùng Khanh vẫn bình lặng như cũ, "Con biết lo lắng là tốt rồi."
"Vậy là con chuẩn bị rời bỏ hắc đạo sao?" Trần Thế Phương cười cười
vỗ vai con trai, Trần Uyên Sam không nói gì, từ chối cho ý kiến, cười cười.
"Được, nếu con đã quyết ở lại thành phố S thì con tiếp quản cả Trần thị
luôn đi, ba sẽ thành toàn cho con, lần này ba sẽ trở về Tokyo cùng với Tiểu
Khanh và San San." Trần Thế Phương thoải mái quăng quả bom xuống.
Nghe những lời này sắc mặt Phùng khanh liền lập tức thay đổi, hình như
cũng không biết được quyết định này của Trần Thế Phương, vẻ mặt Trần
Uyên Sam cũng biến động, nhìn ánh mắt của có chút ý vị sâu xa của ba.