CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 235

Anh vừa nghe cô nói vừa quan sát nét mặt của cô, trong mắt lóe lên tia

sợ hãi nhàn nhạt, kéo cô vào trong lòng mình, "Đi vào xe trước đi, bên
ngoài rất lạnh."

Trong xe rất ấm áp, Trần Uyên Sam giúp cô cài dây an toàn rồi khởi

động xe, cô nhìn ra ngoài cửa xe không biết đang suy nghĩ gì, giữa hai
người chưa bao giờ có bầu không khí như vậy, đôi tay thon dài của Trần
Uyên Sam bóp chặt vô lăng đến nỗi nổi cả gân xanh, chợt nghe thấy cô nói,
"Anh và Trịnh Cẩm. . . . . ."

Anh chau mày, rất nhanh tiếp lời, "Anh với Trịnh Cẩm như thế nào?"

Nghiêm thấm Huyên thu hồi lại tầm mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn anh,

"Em nghe Vi Diệp nói, mấy năm nay Trịnh Cẩm vẫn luôn đưa theo bên
mình một đứa bé."

Anh nghe thế mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh biết."

Anh vừa nói xong, hốc mắt cô đỏ hoe, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẫn không

thể kìm nén được giọng nói run rẩy tràn đầy sợ hãi của mình, "Trịnh Cẩm
cô ấy. . . . . .Chỉ từng có một người bạn trai là anh, đúng không?"

Trần Uyên Sam nghe thế thì trầm mặc, hồi lâu mới đáp lại, "Đúng vậy."

Nghiêm Thấm Huyên nghe được câu trả lời này của anh, cô cảm thấy

như bóng tối từ bốn phương tám hướng xông đến bủa vây lấy cô, đè ép cô
làm cho cô không thể thở nổi, trước mắt dần dần tối sầm lại, còn chưa
khống chế lai được tâm tình thì nước mắt đã tràn mi.

Lúc rời khỏi quán coffee, trong lòng một mực suy nghĩ có phải Vi Diệp

chỉ nói đùa về việc em họ hắn và Trần Uyên Sam, mặc dù thời điểm cô nhìn
thấy Trịnh Cẩm và Trần Uyên Sam cô đã cảm nhận được giữa bọn họ có cái
gì đó, nhưng không nghĩ đến là cái này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.