Khó trách ở bệnh viện anh còn không thèm liếc nhìn con của Ân Kỷ
Hồng với Cẩn Mạt lấy một lần, ngay cả con của mình còn không thèm để ý,
thì làm sao có thể có hứng thú với con của người khác, huống gì cô đã sớm
để ý rằng trừ kỳ an toàn của cô, anh đều chuẩn bị các biện pháp phòng tránh
rất chu đáo.
Buồn cười, cô thậm chí còn ngày ngày suy nghĩ sau này sẽ sinh cho anh
một đứa bé mặt mày sáng sủa anh tuấn giống như anh vậy.
Không chút suy nghĩ, giờ phút này đầu óc cô trống rỗng, không nói gì
tháo dây an toàn ra liều mạng mở cửa xe, các đầu ngón tay đã bị cô bấm
mạnh làm cho chúng rỉ máu, anh đã lường trước được việc này nên đã khóa
cửa xe lại, duỗi tay ra nắm lấy tay của cô kéo lại.
"Anh buông ra!!" Cô có chút không khống chế được hét to với anh,
nước mắt đầy mặt, căn bản không để ý đến vẻ mặt của anh.
Trần Uyên Sam kéo cô làm cho thân thể của cô có chút run rẩy, mặt
không che giấu được vẻ đau lòng, nhưng lại mơ hồ có chút tức giận, qua hồi
lâu anh chợt buông lỏng tay ra, chỉ nhìn cô nói rõ từng câu từng chữ, "Em
cảm thấy anh là loại người như vậy sao?"
Lúc này cô mặt đầy nước mắt nhìn anh, vẻ đau khổ và sợ hãi vẫn hiện rõ
trên mặt, mặc cho từng ngón tay của anh lau nước mắt cho cô.
Trần Uyên Sam thu tay lại cầm lấy vô lăng, ánh mắt sắc bén nhìn ra phía
khung cảnh trắng xóa ở bên ngoài, trầm lặng, cô chưa từng thấy qua ánh
mắt như vậy, hoặc là cô chưa có cơ hội được nhìn qua.
Cô nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng u ám của anh, trong lòng cũng rối
tinh rối mù, chỉ muốn thoát ra khỏi cái không gian chật hẹp này trước.
Lúc này Trần Uyên Sam đột nhiên mở khóa xe ra, sống lưng tựa vào
lưng ghế không nói lời nào, cô bỗng dưng lại muốn khóc nhưng đã gắng