CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 233

Vi đại thiếu tao nhã nhấp một chút coffee, lười biếng cười với cô, "Tôi

hiểu vì sao cậu ghen tỵ với tôi, từ nhỏ cậu chỉ luôn làm nền cho tôi, hiện tại.
. . . . ." Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô, dùng giọng nói vô cùng đau
đớn nói với cô, "Người ta chỉ cảm thấy được cậu là phông nền mà thôi."

Nghiêm Thấm Huyên cắn răng nghiện lợi trợn trừng mắt nhìn hắn, hận

không thể cào nát mặt hắn, ở dưới gầm bàn hung hăng đá hắn một cước,
lông mày giương cao lên, "Mẹ kiếp, dù sao bà đây cũng có người thích, có
xấu xí thì người đàn ông của ta vẫn coi ta là bảo bối."

Vi Diệp nghe cô nói thế không nhịn được mà bật cười, nụ cười của hắn

làm một tiểu cô nương ngồi bên cạnh hét lên ôm tay che ngực, Nghiêm
Thấm Huyên cảm thấy không còn gì để nói, lúc này đột nhiên hắn nói với
cô bằng giọng nói nghiêm túc mà trước đây cô chưa từng nghe qua.

"Cậu cho rằng Trần Uyên Sam thật sự tốt như vậy sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.