Buổi tối Nghiêm Thấm Huyên nằm lỳ ở trên giường đếm tiền mà Trần
Thế Phương cho, nhìn thấy Trần Uyên Sam vào phòng thì cười híp mắt
nhảy bổ vào trong lòng anh, "Ba anh đối với em thật tốt!" Trần Uyên Sam
nhìn thấy dáng vẻ dễ thương đó liền đưa tay lên ôm lấy cô, vừa hôn cô vừa
tiến lại giường, "Đó là đương nhiên, em đáng yêu vậy ai cũng thích."
Người trong ngực bị anh hôn trong chốc lát đã trở nên chìm đắm, áo đã
cởi được một nửa, anh vừa định đặt cô lên trên giường thì suy nghĩ lại,
nhanh chóng ép cô vào tường.
"Ừm. . . . . . Lạnh. . . . . ." Cô bị anh ép vào tường hôn mãnh liệt, sống
lưng bị bức tường lạnh lẽo làm cho co rúm lại, anh vội vã lui ra, lấy cái
chăn lông cừu đặt ở phía sau làm đệm cho cô, tách hai chân cô ra quấn ở hai
bên hông mình.
"Tại sao lại muốn ở tường. . . . . ." Anh không để ý tới đèn vội vàng
xông tới, đè cô ở trên tường hung hăng ra vào, trong phòng sáng trưng nên
đang xảy ra cái gì đều thấy rất rõ ràng, cô chưa từng thử qua cái này, người
liền mềm nhũn ra, định nằm sấp trên vai anh.
"Bảo bối. . . . . Em di chuyển đi. . . . . ." Bình thường anh rất nuông
chiều cô, thế nhưng vào lúc này không thể để cho cô lười biếng được, nâng
hông của cô lên ý bảo cô chuyển động, cô ôm cổ anh cẩn thận ngồi xuống,
vừa buông tay ra cái đó lập tức chôn sâu vào cô, anh khẽ thở gấp, mồ hôi
rơi như mưa, cô dựa vào nghị lực động mấy cái vẫn không được, vậy nên
vẫn là anh hung hăng dày vò cô từ trên xuống dưới không bỏ sót.
"Bảo bối. . . . . .Hôm nay có phải kì an toàn của em hay không?" Cô đã
lên đỉnh rất nhiều lần, lúc này đang chống tay vào tường bị anh mạnh mẽ ra
vào ở phía sau, càng làm anh càng hăng, đã sắp muốn không chịu nổi, cô
cắn ngón tay, nức nở nói, "Em. . . . . . Em không được rồi. . . . . ."