CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 232

Anh nhẹ nhàng đưa tay ra xoa bộ ngực của cô, cắn răng nhẫn nhịn, trong

lòng suy nghĩ liên tục, cuối cùng vẫn là dùng sức đút vào thêm mấy cái nữa
rồi rút ra ma sát giữa đùi cô, gầm nhẹ một tiếng.

Nghiêm Thấm Huyên mềm mại để mặc anh dùng khăn lông lau người

cho mình, nhìn gò má anh tuấn của anh, trong mắt dần dần có chút ảm đạm.

*******

Ở trong biệt thự chơi hai ngày nên tâm tình của Nghiêm Thấm Huyên

rất tốt, buổi chiều mùng sáu đột nhiên cô nhận được một cú điện thoại,
giọng nói ngả ngớn củ Vi Diệp từ trong điện thoại truyền ra, "Nghe bác gái
nói cậu ở Tokyo, vừa đúng lúc buổi sáng hôm nay tôi có việc phải tới đây,
muốn gặp mặt không?"

Nghiêm Thấm Huyên chuyển ánh mắt sang Trần Uyên Sam đang đứng

cách đó không xa, cười gian hỏi hắn, "Cậu tới Tokyo làm gì? Có phải vì các
em gái Nhật Bản không hả?" Bên kia Vi Diệp sặc một tiếng, "Khẩu vị của
Nghiêm Thấm Huyên cậu đúng là càng ngày càng nặng, gặp nhau ở trung
tâm thành phố, không mang theo người thân."

Cô cúp điện thoại chạy tới thông báo một tiếng với Trần Uyên Sam, anh

suy nghĩ một chút rồi dịu dàng gật đầu, "Khi nào về thì nhớ gọi điện cho
anh để anh tới đón, chú ý an toàn." Cô đáp lại một tiếng rồi đi mặc quần áo,
trong lòng suy nghĩ có thể có nguy hiểm gì, anh phái người đi theo bảo vệ
cô không dưới mười người, đừng nói người, ngay cả con ruồi cũng không
thể lại gần cô được.

Giữa mùa đông mà Vi Diệp chỉ mặc bên ngoài khoác áo khoác gió cùng

với áo sơ mi mặc trong, Nghiêm Thấm Huyên nhìn hắn mà thấy lạnh run
người, có vài tiểu cô nương ở các bàn bên cạnh con ngươi dài ra thiếu điều
muốn nhảy bổ vào người hắn, cô lắc đầu bất đắc dĩ, "Lớn lên như vậy thật
là khổ sở."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.