Dừng lại một chút, Trần Uyên Sam xoay người lại, bình tĩnh nói thêm
một câu, "Đúng rồi, lần trước tôi tới công ty của Ân Kỷ Hồng có thấy một
xấp hình phong thái trong xe của cậu, góc độ chụp quả thực rất tốt, có thể
đưa lên làm trang bìa."
Mấy câu nói mập mờ của Trần Uyên Sam khiến cho Vi đại thiếu tư thái
độ vui vẻ hả hê trong nháy mắt mặt đã xám như tro tàn.
Trần Uyên Sam chào tạm biệt hai mẹ con Trịnh Cẩm xong, ôm người
trong ngực đi vào trong thang máy.
Vừa vào thang máy, anh đã đẩy người Nghiêm Thấm Huyên ra ép sát cô
vào tường thang máy, không đợi cửa thang máy đóng, không nói hai lời liền
cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên còn chưa tiêu hóa hết những chuyện
lúc nãy, vào lúc này lại bị anh hôn, càng thêm mềm nhũn như nước để mặc
anh muốn làm gì thì làm.
Trần Uyên Sam càng hôn càng tức giận, cô mặc bộ đầm hở lưng đi đi lại
lại trong hội trường làm cho anh nổi trận lôi đình, anh thoáng lui ra, ngón
tay vuốt ve lên bờ môi đã bị anh hôn cho sưng đỏ lên, hung dữ nhìn vào mắt
cô nói, "Hôm nay nhất định phải cho em nếm thử “Phong thái trong xe” của
anh!"
Trần Uyên Sam ôm lấy Nghiêm Thấm Huyên đi thẳng ra xe, vừa mới
mở cửa xe liền nhét cô vào hàng ghế sau, anh bước vào theo rồi đóng cửa
xe lại.
Khi đối mặt với anh da mặt cô cũng dày lên đáng kể, trong thang máy
mặc anh muốn làm gì thì làm, lúc này bên cạnh lại không có ai, trong đầu
cô cũng đã suy nghĩ thông suốt, cắn môi khẽ lấy tay đấm vào bả vai anh.