CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 243

Trần Uyên Sam cười cười nắm lấy bàn tay cô, kéo cô ngồi lên đùi mình

chăm chú ngắm nhìn cô.

"Bảo bối, có nhớ anh không?" Giọng nói trầm ấm ôn nhu quen thuộc

vang lên bên tai, đôi mắt ôn hòa sáng ngời phản chiếu lên bóng hình cô, cô
vốn định mắng cho anh một trận, thế nhưng cô chỉ nhìn anh, Doãn Bích
Giới vẫn luôn nói tính cô đến chết vẫn không thay đổi, sau lưng vẫn còn tức
giận muốn giày vò người ta, nhưng trước mặt thì lại mềm nhũn như quả
hồng.

Anh thấy cô im lặng nhưng hốc mắt đã dần đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài

một cái, vuốt tóc cô dịu dàng hôn cô một cái, nhỏ giọng nghiêm túc nói,
"Anh rất nhớ em."

Hai tuần lễ đâu chỉ có mình cô trải qua nỗi khổ khi nhớ nhung một

người, lúc anh vùi đầu vào trong đống tài liệu, lại thấy đều là nụ cười ấm áp
dễ thương của cô, trong đầu cũng tràn ngập bóng hình cô, lúc này anh mới
thấy rõ được anh đã chìm sâu trong ma pháp, mà cô là người điều khiển tâm
tình, kiểm soát tư tưởng của anh.

Nghiêm Thấm Huyên nghe lời này, trong lòng càng thêm kiểu cách, vừa

chua vửa ngọt, nghĩ đến hai tuần lễ này anh không thèm để tâm đến mình,
nuốt không trôi giọng điệu này, "Không thèm nhớ anh, hai tuần lễ trôi qua
em đã sớm quên rồi."

Trần Uyên Sam khẽ cười, "Sớm quên? Chẳng lẽ sau lưng anh nuôi tên

mặt trắng nào sao?"

Khóe miệng khẽ cong lên, dựng lông mày lên với anh, "Làm sao anh

biết, không phải chỉ có một người!"

"Tốt hơn anh không? Có đẹp trai hơn anh không? Có làm cho em. . . . . .

Hài lòng không?" Lúc anh nói xong câu cuối cùng, vật giữa hai đùi không
có ý tốt chọc chọc vào người cô, mặt cô đỏ lên, nhìn thẳng vào mắt anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.