CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 247

"Anh dám!" Nghiêm Thấm Huyên mặt đầy nước mắt liếc anh, đột nhiên

lại nghĩ tới điều gì, "Anh còn chưa nói cho em biết chuyện tình giữa anh và
Trịnh Cẩm, anh đã nói em hỏi gì anh cũng trả lời!"

Lúc cô nói chuyện nơi nào đó không khống chế được hút chặt lấy anh,

Trần Uyên Sam bị cô chơi đùa đến hỏng mất, tình huống này mà lại phải
ngồi xuống kể chuyện chẳng khác nào muốn lấy mạng người. Anh cắn răng
đặt cô xuống giường, không để ý tới ánh mắt muốn giết người của cô,
không nói hai lời lần nữa vọt vào.

Phía dưới chỗ kia đã sớm ẩm ướt, Nghiêm Thấm Huyên nắm chặt tay

anh liều mạng chỉ mong anh có thể kết thúc nhanh lên một chút, cuối cùng
tiểu huyệt của cô co rút lại, anh bị cô hút không còn kịp nữa rút người ra
nộp vũ khí đầu hàng đầu hàng.

(Phù, cuối cùng cũng xong, hai anh chị làm nhiệt tình quá làm editor

phải đi chuyền máu mấy lần mới edit xong được TT)

******

Con người vui vẻ thời tiết cũng thay đổi, nhiệt độ thành phố S đã ấm

lên, hôm nay Trần Uyên Sam trở về, mới từ cửa trước đi vào, liền nhìn đến
trên sô pha nhỏ là quần áo đã được xếp lại ngay ngắn, trong phòng bếp đang
mơ hồ truyền đến tiếng ngâm nga.

Anh khinh thủ khinh cước (nhanh tay nhanh chân) mở cửa phòng bếp,

đã nhìn thấy thân hình của cô đang chăm chú rửa rau, tóc buộc thành đuôi
ngựa ở phía sau ót, thân hình được soi sáng bởi ánh nắng phía bên ngoài
cửa sổ, hoà thuận vui vẻ thật là đáng yêu, anh nhìn cô một hồi, đi tới từ phía
sau lập tức ôm lấy cô.

Nghiêm Thấm Huyên bị anh dọa cho sợ hết hồn, "Hôm nay sao lại trở

về sớm như vậy?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.