CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 248

Anh vùi mặt vào mái tóc hít hà cái cổ thơm ngát của cô, dịu dàng hôn

lên, hài lòng than một tiếng, "Cuộc họp kết thúc sớm." Động tác trên tay
của cô vẫn rất thuần thục, vừa nấu ăn vừa khẽ đẩy anh, "Ở phía góc đường
mới mở một cửa tiệm, em mua cháo về đặt ở trên bàn, anh đi ăn thử một
chút đi, rất ngon."

Trần Uyên Sam đáp một tiếng, nhưng vẫn không rời đi, hơi thở êm ái

chọc cho Nghiêm Thấm Huyên có chút nhột, khẽ cười tránh né, anh không
thuận theo lại càng dán chặt hơn, cô thừa dịp anh không chú ý vẩy nước lên
người anh, Trần Uyên Sam phản ứng rất nhanh, nhanh như chớp né tránh
còn thuận tiện ôm lấy cô vào lòng.

Trong phòng bếp tràn ngập tiếng cười, Nghiêm Thấm Huyên cười đến

bụng cũng đau, bị anh ôm lấy trán cô cụng vào trán anh, bên trong con
ngươi đen bóng của anh đều tràn ngập nét cười, im lặng chăm chú nhìn cô
một lúc rồi hôn lên bờ môi cô,

"Chúng ta kết hôn đi."

Cô nghe thấy lời này thì không kịp phản ứng, trong chốc lát sửng sốt chỉ

cảm thấy được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình, trong căn phòng yên
tĩnh, chỉ có hơi thở của anh phả vào mặt cô cùng với ngập tràn tình yêu.

Cô ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh, đột nhiên nhớ lại

lần ở thị trấn G đó, cô xa xa đi thuyền lại, anh đứng ở đầu cầu cũng đã dùng
ánh mắt này nhìn cô, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều chất chứa ở trong đó.

Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô, bên má cô đã có chút ửng hồng, chăm

chú ngắm nhìn anh một hồi, nghiêm túc gật đầu một cái, bỗng nhiên quay
đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cục Dân Chính hình như đã tan làm rồi?"
Anh thả tay xuống kéo cô đi ra ngoài, "Hiện tại chạy tới vẫn còn kịp."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.