CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 298

điện, ngày mai nhất định phải lôi người của sở điện ra đánh cho một trận!"

Anh nghe cô nói ngang ngược mà cười không ngừng, xoa bóp vành tai

hôn cô, "Được được, anh giúp em đi đánh người, nhưng nói không chừng
lát nữa lại có điện trở lại, anh đi tìm đèn dự phòng, em ở trên ghế salon chờ
đi."

Cuối cùng cũng tìm được cây nến soi sáng bàn ăn, Trần Uyên Sam kiên

nhẫn bày món ăn ra, hai người ăn cơm dưới ánh nến vừa ăn vừa cười,
Nghiêm Thấm Huyên thở dài nói, "Ăn tối dưới ánh nến cũng thật là đặc
biệt."

Anh ngồi ở đối diện nhìn cô nói, "Khi còn bé sinh nhật mẹ anh biết làm

mỳ trường thọ, cũng là những món ăn bình thường thôi, nhưng cảm giác
được tư vị rất tốt."

Cô nhìn anh một hồi, đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp, từ trong

bưng ra một bát mỳ trường thọ, có chút ngại ngùng nói, "Nhất định là
không ngon bằng mẹ anh, chỉ là anh nếm thử một chút đi."

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, cười nếm vài hớp, thả chiếc thìa bế cô ngồi

lên trên đùi mình, dịu dàng hôn lên môi cô, "Đây là sinh nhật vui nhất của
anh."

Cô nhìn ánh mắt ôn hòa sâu thẳm của anh trong bóng tối, nghiêng

nghiêng đầu nhỏ giọng nói gì đó, cô nói quá nhỏ anh không nghe rõ, muốn
cô nói lại lần nữa nhưng cô không chịu, chỉ nói anh ăn nhanh nhân lúc còn
nóng.

Ăn cơm xong Nghiêm Thấm Huyên giúp anh dọn bát đũa, anh rửa bát

xong ra phòng ăn thấy không có ai đoán là cô đang ở trong phòng ngủ.

Mới vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cô đang làm gì đó ở trước tủ quần áo,

bước chân anh nhẹ nhàng ý muốn dọa cô một chút, nhưng không ngờ thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.