CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 315

Lúc này vẻ mặt Kim Tuấn khẽ biến đổi, không biến sắc nói, “Ừ, phu

nhân cô lên xe đi.”

Nghiêm Thấm Huyên không chút nghi ngờ, ánh mắt còn chẳng dừng lại

trên mặt Kim Tuấn đến hai giây, liền vui sướng mở cửa xe ngồi xuống.

Kim Tuấn nhìn cửa xe mở ra, nắm chặt tay lại, trong lòng đấu tranh dữ

dội, điều chỉnh lại ánh mắt rồi đi vào xe đóng cửa lại.

Nếu như theo trình độ nhạy cảm bình thường của Nghiêm Thấm Huyên,

cô chỉ cần để ý một chút, sẽ liền phát hiện ra chiếc xe này không phải là
chiếc bình thường đưa đóncô mỗi ngày, mà sân cỏ trong dưới lầu nhà cô,
mấy người đi theo bảo vệ cô đã bị đánh cho ngất đi, khẩn cấp gọi điện thoại
báo tin.

Trong xe Kim Tuấn mở nhạc, Nghiêm Thấm Huyên ở ghế sau nghe

được còn cười cợt hắn mấy câu, “Anh Kim từ khi nào lại có thú tao nhã như
vậy? Liên khúc piano cũng nghe qua, chậc chậc.” Phía trên qua gương
chiếu hậu Kim Tuấn cười với cô, một lát sau từ hộc tủ trong xe lấy ra một
chai nước đưa cho cô.

Cô tự nhiên cám ơn nhận lấy mở nắp ra uống vài ngụm, nửa tựa vào bên

cửa xe chống cằm, nụ cười rực rỡ, nghĩ đi nghĩ lại mặt liền đỏ rần, Kim
Tuấn ngồi ở trước mặt vẻ mặt thâm trầm lái xe, qua mười phút sau quay đầu
lại, thấy cô đã ngất đi trên ghế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.