CẢM MẾN KHÔNG SỢ MUỘN - Trang 350

"Mày phản ứng rất nhanh." Lúc này người kia thoáng ngẩng đầu lên, lộ

ra nụ cười lạnh lẽo với bọn họ, là khuôn mặt của Tiếu Phan!

Bởi vì bọn họ ở trên boong tàu nghỉ ngơi, nên Trần Uyên Sam không có

đưa thuộc hạ ở bên cạnh, người lúc nãy đã bị đánh gục, thế nên giờ phút
này trên boong tàu chỉ có ba người bọn họ.

"Như thế nào? Thấy tao chưa chết có phải rất vui mừng hay không?"

Tiếu Phan cầm trên tay một khẩu súng màu bạc hướng về phía bọn họ, trên
mặt vẫn là vẻ cười như không cười như cũ, chỉ thấy từ cằm kéo dài đến
dưới cổ áo hắn là vết sẹp bỏng kinh người

Nghiêm Thấm Huyên bị Trần Uyên Sam kéo ra sau lưng, hơi thở của

anh quanh quẩn ở bên người cô, giờ phút này người anh là cả một mảng
lạnh lẽo.

Hiện tại trên người Trần Uyên Sam không hề có khẩu súng nào, cô biết.

Anh chỉ sợ khẩu súng sát khí nặng không tốt cho thân thể cô, thế nên

trước lúc lên boong đã cất đi.

Tiếu Phan đi về phía trước mấy bước, nhìn Trần Uyên Sam nói từng câu

từng chữ, "Trần Uyên Sam, mày chưa chết, thì tao chưa chết được, mạng
sống của ba tao phải có người bồi thường."

Trần Uyên Sam nắm chặt tay Nghiêm Thấm Huyên, hồi lâu, vẻ mặt

không đổi nhìn hắn ta nói, "Phải nói là bởi vì ba mày không chết ở trong tay
mày, cho nên mày mới canh cánh trong lòng, lấy tao ra làm bia đỡ đạn,
đúng không?"

Tiếu Phan nghe anh nói mấy câu đó, sắc mặt lập tức đại biến, Trần Uyên

Sam nhìn ánh mắt của hắn, lạnh nhạt tiếp tục nói, "Tao dễ dàng để yên cho
mày nhiều năm như vậy, đơn giản là vì tao cảm thấy mắc nợ ba mày, không
cần thiết phải kéo đến trên người này nữa, nhưng thật ra thì nếu như ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.