"Tin tưởng anh."
Anh chỉ muốn em được bình an.
"Pằng——————"
Tác giả có lời muốn nói: o(︶︿︶)o . . Nếu như mà ta để cho Uyên
Sam chết, các ngươi có giết chết ta hay không. . . A a a a a a.
Vi Diệp một đường chạy như điên đến đây, còn chưa chạy đến cổng
chính của bệnh viên đã bị người chặn lại.
Các người đàn ông mặc áo đen khuôn mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Anh là
ai? Hiện tại bệnh viện bị phong tỏa rồi, không thể đi vào."
Vi diệp một thân mặc tây trang màu trắng, chạy đến đây trông đã xốc
xếch không chịu nổi, nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, đôi mắt hoa đào nguy
hiểm nheo lại, một tay hung hăng nắm cổ của người áo đen nói, "Các ngươi
là người của Trần Uyên Sam? Tránh ra cho tao, tao muốn vào xem Nghiêm
Thấm Huyên."
Mấy người áo đen nghe được hắn gọi thẳng tên lão đại và phu nhân,
nhíu nhíu mày, người áo đen bị hắn túm cổ áo đã tức giận, tay mới vừa giơ
lên về phía hắn, chợt nghe một tiếng quát lạnh lùng, "Cho cậu ta vào đi."
Kha Khinh Đằng từ khúc quanh đi tới, Doãn Bích Giới vẻ mặt không
chút kiên nhẫn đi theo phía sau hắn, các người áo đen thấy là hai người bọn
họ, vội vàng có chút sợ hãi lui về sau một bước, "Cô Doãn, Kha thiếu."
Vi Diệp khoát tay với Doãn Bích Giới coi như là chào hỏi, lập tức chạy
nhanh vào trong bệnh viện.
"Tình huống bây giờ như thế nào?" Doãn Bích Giới cùng Kha Khinh
Đằng từ nước Mĩ chạy về, không tránh khỏi có chút mệt mỏi, người áo đen