Hai người hàn huyên đôi câu, Trần Uyên Sam vừa định cúp điện thoại,
đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng rên khe khẽ.
Sắc mặt anh biến đổi, trực tiếp quăng ống nghe cùng điện thoại xuống
đất, gần như là lăn một vòng chạy đến bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên mặt
đã đổi sắc, nâng cánh tay cô lên lắp bắp nói, "Có phải muốn sinh hay
không? . . . . . . Có đau hay không? . . . . . . Nơi nào đau? . . . . . ."
Sắc mặt Nghiêm thấm Huyên hoàn toàn trắng bệch, ngón tay nắm chặt
váy thở gấp nói, "Hình như. . . . . . Phía dưới. . . . . . Nước. . . . . ."
Trần Uyên Sam vừa nghe đến, lập tức giơ chiếc váy rộng của cô lên liếc
nhìn, sắc mặt tái xanh cầm điện thoại bàn, gọi một cú điện thoại đến lầu
dưới, gần như hét lên mà nói, "Xe, xe, lập tức đi bệnh viện!"
. . . . . .
Thời điểm Ân Kỷ Hồng cùng Cẩn Mạt đưa hai bảo bối sinh đôi của họ
chạy đến, Đan Cảnh Xuyên và Lolita nhà hắn cũng đã đến, Trần Uyên Sam
đứng ở trước cửa phòng sinh đi tới đi lui, tóc bị anh nắm làm rối một cục,
Nghiêm Khải Cao Nhạn, Trần Thế Phương và Phùng Khanh cũng đã chờ ở
một bên.
Dưới áp lực nặng nề của sự im lặng, Ân Kỷ Hồng từ trước tới giờ vẫn
không sợ chết, đi tới trước mặt Trần Uyên Sam, vỗ vỗ bờ vai của anh nói,
"Cậu còn cười nhạo tôi, cậu nhìn lại vẻ mặt của cậu đi, người nào không
biết còn tưởng cậu phẫu thuật thẩm mĩ hỏng đấy." Hắn vừa nói vừa cười ha
ha muốn làm bầu không khí vui vẻ hơn một chút.
Lúc này Đan Cảnh Xuyên không nhìn nổi nữa, đi lên phía trước nhanh
chóng kéo Ân Kỷ Hồng qua một bên, chỉ chỉ vào bức tường bệnh viện, Ân
Kỷ Hồng liếc mắt nhìn, lập tức giơ chân lên, "Mẹ kiếp, tường tróc một lỗ
lớn như vậy? Bệnh viện này làm ăn kiểu gì vậy? Nhìn như sắp sụp đến
nơi!"