Cô nghe anh nói thế, nghĩ đến tiểu công chúa dễ thương kia, cực kỳ sảng
khoái đồng ý, "Không thành vấn đề, đến lúc đó sẽ hẹn thời gian cụ thể."
>>>>>
Nghiêm Thấm Huyên vừa mới bước ra khỏi thang máy, liền nhìn đến
một người đang chán nản ngồi ở trước cửa phòng cô, đầu cúi gằm xuống.
Người nọ nghe tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy cô đã quay trở về,
vẻ tức giận cùng với lo lắng như đã lên tới đỉnh điểm.
"Em đã đi đâu?! Đêm qua em không trở về?!" Lục Thiêm Lịch lập tức
đứng lên, đi tới trước mặt cô, giọng nói có chút đáng sợ.
Cô thấy hắn kích động tới nỗi gân xanh nổi lên, câu liên quan gì tới anh
vừa định nói ra liền lập tức thu lại, kiên nhẫn nói, "Đi chơi với bạn, về
muộn một chút là chuyện bình thường."
"Bạn? Em lấy đâu ra bạn ở Nhật Bản? Nam hay nữ vậy?" Tay hắn bắt
lấy bả vai của cô, làm cho hàng lông mày của cô nhíu lại.
"Ngươi không cần nói hai câu liền động thủ." Nàng tính khí dần dần
cũng có chút lên tới, lập tức hất tay của hắn ra, "Ta bây giờ không phải là
ngươi người nào, không cần thiết mọi chuyện báo cáo cho ngươi phải rõ
ràng như vậy."
Lục Thiêm Lịch nhìn cô một lúc, vốn còn muốn tra hỏi thêm, thế nhưng
đã kiềm chế lại được, thần sắc càng ngày càng xấu đi, "Thấm Huyên. . . . . .
. . . . . . Rốt cuộc anh phải làm thế nào em mới có thể tha thứ cho anh. . . . . .
. . . . . . Anh một mình lặn lội đến Nhật Bản tìm em. . . . . . Em đừng nhẫn
tâm lạnh nhạt với anh như vậy. . . . . ."
Cô nghe hắn nói thế, cảm xúc hỗn độn vất vả lắm mới ném được sang
một bên lại trở về, nghe hắn nói những lời như vậy, cô lại không biết nên trả