“Những người cô độc, những kẻ khốn cùng, nghèo đói, tất nhiên cũng nên tùy
sức mình mà chu cấp, giúp đỡ, có lẽ nào những người giữ giới không giết hại,
thực hành phóng sinh thì lại không làm những việc tạo công đức như thế hay
sao? Nhưng cho dù những người cô độc đơn chiếc thật hết sức đáng thương,
họ cũng chưa đến nỗi bị dồn vào chỗ chết. Còn những con vật kia nếu không
có người bỏ tiền cứu gấp, ắt phải lập tức chịu lên dao thớt, bị nấu nướng đưa
vào bụng người.”
Lại hỏi rằng: “Số lượng vật loại không thể tính đếm, liệu khả năng chúng ta
cứu được bao nhiêu?”
Đáp: “Nên biết rằng, việc phóng sinh đó là để làm phát khởi nơi những người
đồng cảm với ta cái thiện tâm tối thắng, biết bảo vệ sinh mạng muôn loài,
mong cho mọi người nhận hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc phóng sinh mà ta
đang thực hiện, thì trong lòng họ mới khởi sinh sự thương xót trắc ẩn, không
nỡ ăn thịt muôn loài nữa. Người ăn thịt đã thôi không ăn, người đánh bắt vật
mạng ắt cũng phải tự nhiên chấm dứt. Mong rằng khi ấy thì muôn loài dưới
nước trên cạn, cho đến giữa không trung, hết thảy đều được yên ổn tự do bơi
lội bay nhảy trong môi trường của chúng. Như vậy thì không cần làm việc
phóng sinh nữa, mà đã là phóng sinh ở khắp mọi nơi, chẳng phải cả thiên hạ
này đều trở thành một ao phóng sinh lớn rồi sao?
“Nhưng ví như không thể làm cho tất cả mọi người đều được như vậy, thì chỉ
cần một người không nỡ ăn thịt, cũng đã có vô số con vật trên cạn dưới nước
được thoát chết, huống chi nào phải chỉ có một người? Hơn nữa, khuyến khích
phóng sinh chính là vì hết thảy những người quanh ta trong hiện tại cũng như
tương lai mà dứt trừ nhân xấu dẫn đến sự cô độc, khốn cùng, nghèo khó, hoạn
nạn, lại tạo duyên lành để được sống lâu không bệnh tật, được giàu sang phú
quý, được sống an vui, cha con, chồng vợ sum họp dài lâu cho đến tuổi già.
Đó mới chính là sự chuẩn bị chu cấp cứu giúp lâu dài, khiến cho mọi người
trong tương lai đời đời kiếp kiếp sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp phải những
nỗi khổ cô độc, khốn cùng, nghèo đói... lại được thọ hưởng dài lâu những