hai người bọn họ đều rất lo lắng, nhưng cũng có vẻ yên tâm phần nào.
“Xem ra đã đỡ hơn.” Vu Hữu Dư nhìn cô cười rất lạ.
Lâm Tiểu Niên thấy anh cười bỗng sởn cả da gà, bĩu miệng hỏi: “Anh
có nhìn thấy di động của em đâu không?”
“Di động đó như thế nào?” Vu Hữu Dư hỏi.
Lâm Tiểu Niên ngồi dậy, nói rõ hình dạng và màu sắc của chiếc điện
thoại.
Sau khi Vu Hữu Dư ghi lại, nói: “Về nhà anh sẽ tìm giúp em.”