CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 110

Cửa văn phòng ken két mấy tiếng, Lâm Tiểu Niên cho rằng Tô Bắc

Hải quay lại, cũng không để ý, vẫn tiếp tục viết bản thông báo của mình.
Viết gần xong, đột nhiên cảm thấy trong phòng im lặng một cách khác
thường, do đó không nén nổi quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Vu Hữu
Dư.

Lúc Vu Hữu Dư bước vào, Lâm Tiểu Niên đang chuyên tâm viết chữ,

nét mặt thuần khiết, động tác thoải mái, nhẹ nhàng đưa tay, giống như đang
múa, gương mặt thanh thoát, toát lên vẻ thảnh thơi, nho nhã.

Cô mím chặt môi thành một đường thẳng tắp, có chút bướng bỉnh,

nhưng cũng có phần kiên định.

Anh chưa từng nhìn thấy biểu hiện chăm chú của một người con gái

nào có thể khiến cho lòng người thổn thức như vậy, do đó bèn nhẹ nhàng
bò ra bàn làm việc quan sát dáng vẻ tập trung tinh thần của cô.

Anh không ngờ cô đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt trong sáng, giống

như một sợi dây chuyền tinh khiết trói chặt mắt anh, khiến anh không cách
nào cử động được, cũng không có cách nào thoát ra khỏi sợi dây vô hình
ấy.

Khuôn mặt anh bỗng đỏ lên, cảm thấy tim mình dường như nóng ran

dần.

Vu Hữu Dư trước kia chưa từng có cảm giác như vậy, nên không có

cách nào giải thích được hành vi của mình, chỉ thấy trong lòng cảm thấy sợ
hãi, nhưng đối với Lâm Tiểu Niên đột nhiên có chút tức giận: “Chữ xấu
thế!”. Rõ ràng anh cảm thấy cô viết cũng đẹp nhưng lại gian trá nói những
lời nói làm tổn thương người khác.

Ngược lại, Lâm Tiểu Niên không hề so đo, tính toán nghĩ một hồi lâu,

không biết mình tức anh vì điều gì, chỉ nói: “Anh… anh bồi thường sim
điện thoại cho em đi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.