CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 111

Nét mặt Vu Hữu Dư trở lại bình thường, chầm chậm kéo ngăn kéo bàn

làm việc ra, lật đi lật lại bên trong, sau đó vứt cho cô một chiếc phong bì
đựng sim bên trong: “Cho em!”.

Lâm Tiểu Niên cầm phong bì, xem một lát, bỏ xuống bên cạnh hộp

mực đen, tiếp tục viết tờ thông báo.

Vu Hữu Dư ngả người trên ghế, đặt chân lên bàn, đôi bàn chân anh rất

thon thả và cân đối, được bao bọc trong chiếc quần bò trắng, dường như rất
thẳng.

Anh thấy lưng Lâm Tiểu Niên cong cong, có chút mơ màng, nhưng rất

nhanh suy nghĩ ấy đã tan biến, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Không phải em
nên cảm ơn anh mới đúng sao!”

“Dựa vào cái gì?” Lâm Tiểu Niên khẽ giương cằm lên.

Lúc này, Tô Bắc Hải và Thẩm Tam Nguyệt vừa bước vào. Thẩm Tam

Nguyệt nhìn thấy Vu Hữu Dư cảm thấy rất vui mừng: “Sư huynh, anh cũng
ở đây sao?”.

Tô Bắc Hải ngây người: “Tam Nguyệt, em gọi Hữu Dư là sư huynh từ

bao giờ vậy?”.

Thẩm Tam Nguyệt nhìn Lâm Tiểu Niên, cười hi hi kéo Tô Bắc Hải

ngồi xuống: “Anh ấy vốn là sư huynh mà.”

“Lịch sự quá, không giống như mấy người không biết lớn nhỏ đó.” Vu

Hữu Dư dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn Lâm Tiểu Niên.

“Anh nói ai?” Lâm Tiểu Niên quay đầu trừng mắt nhìn anh ta.

Tô Bắc Hải vội vàng ngắt lời: “Hữu Dư đang trêu thôi mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.