CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 126

Vu Hữu Dư nhìn xuống dưới, một bậc thẳng đứng, ít cũng hơn trăm

mét, nếu như Lâm Tiểu Niên cứ thế ngã nhào xuống, hung nhiều cát ít.

Vừa nghĩ đến câu hung nhiều cát ít, Vu Hữu Dư càng nắm chặt tay cô

hơn.

Tô Bắc Hải tốn rất nhiều sức lực chạy vòng xuống dưới, cuối cùng

cũng giúp Lâm Tiểu Niên bước lên bậc, nhưng Vu Hữu Dư vẫn chưa buông
tay.

Cánh tay và bàn tay của Lâm Tiểu Niên bị anh nắm chặt đến bầm tím,

cô cố gắng rút tay ra: “Bỏ ra đi!”.

“Em làm sao, về trường biết ăn nói thế nào đây?” Khuôn mặt Vu Hữu

Dư trắng bệch, hét lên.

Anh đang tức giận, vì anh nghe rõ tim mình đập thình thịch, trong

tiếng đập không bình thường ấy, có sự sợ hãi, sự lo âu, có gì đó lo lắng
không lời nào có thể diễn tả được, và một sự bất lực, không có cách nào
giải quyết.

Người bạn học gặp nạn đó tim đã bay khỏi lồng ngực, thận trọng bước

đến bên cạnh Lâm Tiểu Niên, run run nói: “Vừa rồi tôi không để ý va phải
cậu, tôi xin lỗi!”.

“Xin lỗi có ích gì!” Vu Hữu Dư hắng giọng lạnh lùng, đây là lần đầu

tiên anh tức giận một sư đệ trong hội sinh viên: “Cậu không lưu tâm hay
thực sự cậu không có tâm? Suýt nữa hại chết người, biết không?”.

Tiểu sư đệ và Lâm Tiểu Niên cùng khóa học với nhau, bị sư huynh

mắng như vậy, liền thấy tự trách mình, trong mắt cậu ta rưng rưng nước
mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.