CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 125

non mơn mởn, còn có các loài hoa, cỏ, mỗi cảnh vật ở cốc đế đều mang
một vẻ đẹp diệu kỳ.

“Hóa ra, đúng là có rồng xanh thật!” Lâm Tiểu Niên nhìn cảnh sắc đẹp

như thế, liền thốt lên một câu.

“Chỉ đứng ở nơi này mới có thể nhìn thấy được toàn cảnh Cốc Đế.”

Tô Bắc Hải đứng bên cạnh nói: “Thế nào, kiên trì leo lên tới nơi, không
hoài phí công sức chứ?”.

“Vâng!” Lâm Tiểu Niên trả lời, sau đó quay đầu nhìn Vu Hữu Dư, nếu

không phải giữa đường anh luôn khích bác cô, có lẽ cô sẽ không leo lên.

Vu Hữu Dư đang chăm chú thưởng ngoạn cảnh đẹp, cảm thấy ánh mắt

cô đang nhìn mình, đột nhiên ngây người hỏi: “Nhìn cái gì?”.

Lâm Tiểu Niên cười, chớp chớp mắt, khẽ nói: “Cảm ơn anh!”.

Lên núi dễ, xuống núi khó, lúc đi lên chỉ cảm thấy mệt, không phát

hiện thấy đường núi quanh co, nhưng lúc xuống, mới cảm thấy mỗi bước đi
đều khó vạn lần.

Vu Hữu Dư và Tô Bắc Hải đi trước, Lâm Tiểu Niên theo sau, mỗi

bước đi gặp chỗ nguy hiểm, Tô Bắc Hải đều nhắc cô cẩn thận. Nhưng mặc
dù cho cẩn thận đến mấy, cũng có lúc sao nhãng, sơ ý.

Đằng sau có người bước hụt, gây nên hiệu ứng domino, lao thẳng vào

người Lâm Tiểu Niên. Người va vào Lâm Tiểu Niên dừng lại, nhưng suýt
nữa, Lâm Tiểu Niên cũng bay đi, may mắn có Vu Hữu Dư, kịp kéo Lâm
Tiểu Niên sắp ngã nhào, nếu không cô đã bay đi.

Lâm Tiểu Niên bị treo lơ lửng, cánh tay bị Vu Hữu Dư kéo rất chắc, cô

dùng hết sức mình để di chuyển vị trí, muốn đặt chắc chân xuống chỗ vững
chãi, nhưng đưa đẩy một lúc lâu vẫn không thành công.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.