CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 155

anh có được cái này?”.

Trên tấm giấy chứng nhận viết rõ ràng tên cô, còn có cả dấu đỏ của

Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng Sản, thời gian ký là hai năm trước.

Khi ấy, cô vẫn đang học cấp ba. Vì muốn được gặp Kiều Hoài Ninh

đang học ở Bắc Kinh, trong kỳ nghỉ hè, cô đã đăng ký tham gia hoạt động
trại hè với chủ đề “Yêu đất nước Trung Hoa” do Trung ương Đoàn tổ chức.
Cô còn nhớ lúc đó, sự tuyển chọn và kiểm tra rất gắt gao, cô phải chạy tới
chạy lui tới Đoàn Thanh niên thành phố không dưới mười lần, cuối cùng
mới được chọn.

Thế nhưng, khi trại hè vừa bắt đầu, cô mới biết thì ra địa điểm tổ chức

hoạt động không phải tại Bắc Kinh mà chỉ xuất phát từ Bắc Kinh. Đột
nhiên, niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng cô bỗng biến thành may
đen mù mịt.

Trước khi ngồi lên chiếc xe bus đến Thiểm Tây, cô gọi điện cho Kiều

Hoài Ninh lúc này đang nghỉ hè ở nhà, nước mắt nước mũi sụt sùi: “Em
muốn về nhà!”.

Kiều Hoài Ninh còn cho rằng, cô khóc là vì điều kiện ở trại hè gian

khổ, nên anh nhẹ nhàng an ủi cô: “Thử trải nghiệm cuộc sống một chút
cũng là việc tốt, kiên trì một tí là em có thể vượt qua.”

Tham gia trại hè đều là các học sinh, sinh viên đến từ các trường đại

học, trung học phổ thông ở khắp mọi miền đất nước. Mọi người làm quen
với nhau rất nhanh, cười cười nói nói, duy nhất chỉ có cô trên mặt lúc nào
cũng đầy nước mắt, dường như phải chịu một sự ấm ức rất lớn nào đó.

Nam sinh ngồi cạnh cô vốn dựa vào ghế ngồi ngủ, về sau, hình như bị

cô làm phiền, không chịu được liền hỏi: “Đã khóc đủ chưa vậy? Nếu còn
khóc nữa anh sẽ vứt em ra ngoài cửa sổ đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.