CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 197

Hành động nhỏ của Lâm Tiểu Niên khiến cho Vu Hữu Dư mơ tưởng.

Anh vẫn còn nhớ hương thơm và sự mềm mại của đôi môi cô, mặc dù chỉ
là một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn đạp nước, nhưng khiến anh mãi mãi
không thể nào quên.

Anh nuốt nước bọt, kìm nén niềm vui đang nhảy rộn ràng trong tim.

Tất cả những suy nghĩ của anh lại tập trung vào khuôn mặt nhỏ xinh xắn
kia. Cô không phải là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp, nhưng lại là cô gái
đáng yêu nhất, và là người khiến anh khó đối phó nhất.

Có những lúc anh cho rằng, anh chỉ bị vẻ ngoài của cô mê hoặc.

Nhưng mãi sau này, anh mới phát hiện, cái mê hoặc anh không phải chỉ là
khuôn mặt xinh đẹp của cô mà là trái tim trong sáng của cô. Tính cách đơn
giản toát lên một vẻ thuần khiết, khiến người khác không thể nào không
chú ý.

Anh yêu cái tên Lâm Tiểu Niên một phần, thì yêu con người thực sự

của cô gấp mười phần, cho dù tính cách của cô ngoài sự đáng yêu còn có
chút cố chấp, bướng bỉnh.

Anh miễn cưỡng há miệng, nhưng không biết nói gì. Anh thừa nhận,

anh đang đố kỵ, vì một Kiều Hoài Ninh không quen biết, dù sao anh ta vẫn
là thanh mai trúc mã của cô.

Trên đường đến rạp chiếu phim, khi mọi người nhắc tới Kiều Hoài

Ninh, ánh mắt buồn bã, tổn thương của cô như những nhát dao cứa vào trái
tim anh.

Lần đầu tiên anh phát hiện, anh không thể nào chịu đựng được khi

người mình yêu phải đau khổ. Anh tức giận, anh giận chính mình, vì sao
trái tim tự do của anh bỗng nhiên vị một người con gái giam cầm? Giận
mình không thể không vui cùng cô, buồn cùng cô…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.