CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 211

“Tiểu Niên.” Tô Bắc Hải gọi cô, giọng nói dịu dàng làm cô đột nhiên

nhớ đến Kiều Hoài Ninh.

Ánh mắt cô nhìn qua những bông hoa cúc rực rỡ, trông thấy Kiều

Hoài Ninh ở đằng xa, còn có cả Âu Dương Phi đang đứng cạnh anh, có
người qua đường đang giúp họ chụp ảnh, ánh đèn flash lóe lên, ghi lại
những giây phút thân mật mà đã không biết bao lần cô nhìn thấy.

Tô Bắc Hải im lặng. Anh biết, Lâm Tiểu Niên hoàn toàn không chú ý

nghe anh nói.

Vu Hữu Dư bị mọi người “bao vây” chụp ảnh cùng. Lúc mới đầu anh

còn thấy Lâm Tiểu Niên, sau đó cô biến khỏi tầm mắt anh.

Thế là anh từ chối vô số lời yêu cầu của không biết bao nhiều sư đệ,

sư muội, một mình rảo bước qua nửa khu triển lãm, cuối cùng phát hiện ra
cô ở dưới gốc cây côtinut [2].

[2] Một loại cây thuộc họ đào lộn hột – ND.

Anh không hiểu vì sao mỗi lần đều có thể nhìn thấy cảnh ba người đối

diện kỳ quái như vậy: Âu Dương Phi thao thao bất tuyệt nói gì đó với Lâm
Tiểu Niên, Kiều Hoài Ninh lặng lẽ nhìn Lâm Tiểu Niên… Còn Lâm Tiểu
Niên, cô gái ngốc đó, bất cứ ai nhìn thấy đều biết trong lòng cô có tình cảm
với Kiều Hoài Ninh.

Vu Hữu Dư không thích thấy cảnh như thế, rất rất không thích.

Anh bước từng bước tới chỗ bọn họ, bước mỗi bước anh đều nghĩ, làm

sao mới có thể xóa nhòa sự cô độc và thất vọng hằn trên trán Lâm Tiểu
Niên, làm sao mới có thể xóa đi sự buồn rầu và van lơn trong ánh mắt cô.

Lần đầu tiên anh thương một người, lần đầu tiên muốn chăm sóc, bảo

vệ một người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.