CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 223

Vu Hữu Dư nhìn cô: “Thì cứ coi như là diễn kịch thì cũng phải cố

gắng chứ? Chẳng hiểu cái gì cả, đúng là tiểu nha đầu.”

Tiểu nha đầu!

Lâm Tiểu Niên nghĩ lúc Kiều Hoài Ninh gọi cô là tiểu nha đầu. Cô

nhớ anh đã từng nói: “Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện.”

Lúc đó, cô phản đối một cách miễn cưỡng: “Cho dù là tiểu nha đầu

nhưng em không hề bé chút nào đâu.” Câu nói đó để dành nói riêng cho
Kiều Hoài Ninh. Cô muốn nói với anh là cô không hề nhỏ chút nào, tình
yêu của cô dành cho anh cũng không nhỏ chút nào. Nhưng anh không hề
hiểu cô.

Nhưng cô hiểu, cái gì cô cũng hiểu. Anh không yêu cô, chỉ coi cô như

đứa em hàng xóm mà thôi.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Lâm Tiểu Niên cảm thấy đau khổ, cô

dũng cảm quay đầu nhìn Vu Hữu Dư, phản bác một câu: “Ai nói em không
hiểu?”.

Tranh cãi với Lâm Tiểu Niên, Vu Hữu Dư không thèm để tâm: “Em

hiểu chuyện là được rồi, đi thôi!”. Anh quàng tay ôm lấy eo cô, giống như
người yêu thực thụ, anh ôm cô rất thân mật.

Tay anh rất ấm, qua chiếc áo đơn, hơi ấm nhanh chóng lan tỏa đến làn

da cô. Lâm Tiểu Niên giật mình, vội vàng đẩy tay anh ra: “Anh làm gì
thế?”.

“Hẹn hò còn có thể làm gì nhỉ?” Vu Hữu Dư trả lời như một lẽ tự

nhiên.

“Hẹn hò cái đầu anh ấy, anh mà còn làm thế này thêm lần nữa, người

ta sẽ hiểu lầm đấy.” Lâm Tiểu Niên ôm sách về phía trước ngực, chỉ sợ Vu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.