CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 392

Lâm Tiểu Niên có chút do dự: “Thành phố Cáp Nhĩ Tân cũng có bệnh

viện, nếu như cảm thấy không khỏe, em sẽ đi khám.”

Vu Hữu Dư giận dữ nói: “Cả nước ở đâu có bệnh viện chỉnh hình uy

tín thế này, nếu như xương bánh chè của em không lành lại được, ráng mà
chịu đau nhé.”

“Nhưng em muốn về nhà!” Kỳ học này vì Kiều Hoài Ninh, Vu Hữu

Dư, vì mọi người và những mối quan hệ phức tạp đã khiến Tiểu Niên vô
cùng mệt mỏi. Bây giờ, cô chỉ muốn ngay lập tức về nhà, suy nghĩ tại sao
mọi chuyện lại trở nên rắc rối như vây.

Vu Hữu Dư cho rằng Tiểu Niên về nhà là muốn đi cùng Kiều Hoài

Ninh. Cô đã từng nói vào dịp Tết Kiều Hoài Ninh sẽ trở về thành phố Cáp
Nhĩ Tân, nên trong lòng Hữu Dư khó trách tức giận: “Được, vậy em về
luôn đi!”. Sau đó anh đạp cửa bước ra ngoài.

Chạng vạng tối, Hữu Dư lại quay lại, mang theo túi lớn túi nhỏ, bên

trong có đủ loại đồ ăn và thuốc.

Anh căn dặn từng ly từng tí: “Đây là đồ ăn trên tàu, còn có cả nước

uống, túi này là túi đựng thuốc, còn túi này là…”.

Lâm Tiểu Niên cúi đầu, hỏi nhỏ: “Chẳng phải anh bảo em vài ngày

nữa mới được về sao?”.

Vu Hữu Dư xách đồ đứng thẫn thờ một lúc, sau đó mới hạ xuống. Anh

cho rằng mình đã nghe nhầm, cẩn thận hỏi lai: “Em vừa nói gì?”.

Lâm Tiểu Niên nuốt nước bọt, dường như lấy lại chút dũng khí: “Em

nói, mấy ngày nữa em mới về nhà. Vẫn có thể mua được vé tàu phải
không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.