CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 404

“Giống như có cái gì bị đổ?”

“Không có, chắc anh nghe nhầm rồi… Ở nhà đừng quên học nấu ăn

nhé, đợi em về mời em món gà xào, anh đã hứa rồi đấy!”. Mắt cô ngân
ngấn nước, nhưng vẫn cố gượng cười.

Vu Hữu Dư đứng rất lâu bên cô, lòng đau tê tái. Anh giật lấy điện

thoại, ném mạnh vào tường, thân máy và pin văng mỗi nơi một chiếc.

Anh hét lên: “Lâm Tiểu Niên, em tồi đến mức này sao? Màn kịch này

em định diễn cho ai xem?”.

Lâm Tiểu Niên ngồi dưới đất không dám cử động, cô cho rằng Vu

Hữu Dư điên mất rồi.

Sau đó, cuối cùng anh cũng bình tĩnh trở lại, dáng vẻ trầm lặng. Anh

nói: “Tiểu Niên, có phải trong trái tim em tất cả mọi người đều không sánh
bằng Kiều Hoài Ninh? Bất kể là ai, bất kể anh ta đã nỗ lực như thế nào…
hay không?”.

Lâm Tiểu Niên sững sờ trước câu hỏi Vu Hữu Dư, không biết phải giải

thích thế nào. Cô cũng không dám nói, sợ rằng nói được vài câu lại nghẹn
ngào. Không biết rằng thời gian trôi nhanh như thế, cuối cùng, đợi đến khi
cô nghĩ ra câu trả lời cho Vu Hữu Dư, anh đã đi mất rồi.

Trước khi rời đi, anh nói: “Niên Niên chúng ta chia tay thôi!”.

Gió lạnh từ đâu thổi tới, đứng trong nhà của anh, ngay trước cánh cửa,

cô cảm thấy toàn thân tê buốt, lạnh cứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.