CÁM ƠN ANH, KHIẾN EM YÊU BẮC KINH MÙA ĐÔNG NÀY! - Trang 90

khá hơn nhiều rồi.”

“Ra ngoài nhớ mặc thêm áo nhé!” Anh nói.

“Vâng.” Tốc độ gõ chữ của cô không nhanh, cho nên cuộc nói chuyện

cũng rất giản đơn, trong khoảng thời gian chờ cô gõ chữ, anh đều tặng cô
một bộ mặt cười lém lỉnh, luôn luôn khiến cô nở một nụ cười vui vẻ.

Ngày thứ Hai, tại phòng tự học, cô gặp Vu Hữu Dư. Lâm Tiểu Niên

giả vờ không nhìn thấy anh. Anh liền mang cặp sách của mình đến ngồi
bên cạnh cô, rất nghiêm túc và chân thành nói: “Xin lỗi!”.

Lâm Tiểu Niên không thèm nhìn anh, thu dọn qua loa đồ đạc của

mình, ra khỏi phòng tự học. Sau khi ra khỏi đó mới phát hiện ra, ngoài việc
về ký túc xá, cô không còn nơi nào để đi nữa. Nhưng Quan Lan đang ở ký
túc xa, cô không muốn đối mặt với Quan Lan mà không nói gì, cho nên
đành tản bộ trong hoa viên nhỏ ở trung tâm trường. Thực chất, cô vốn
không nhất thiết phải sợ Vu Hữu Dư, cũng không cần phải tức giận, chẳng
qua cũng chỉ là một cái hôn hời hợt thôi mà. Môi anh ấy chạm vào môi cô,
sau đó bị cô cắn vào cằm, chẳng có ai bị thiệt cả.

Lâm Tiểu Niên bĩu môi, suy nghĩ một lát, tự nói với mình rằng: “Mặc

dù bị chó cắn, mình cũng không phải đã cắn lại con chó đó một miếng rồi
hay sao?” Nghĩ đến điều này, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái
hơn tí chút.

Gần đến trưa, Lâm Tiểu Niên gặp Tô Bắc Hải ở cổng giảng đường

phía Nam. Anh quên không mang thẻ ăn cơm, Lâm Tiểu Niên đành phải
làm từ thiện, cùng anh ấy đi ăn cơm tại nhà ăn, đương nhiên quẹt thẻ của
cô.

Do lúc trước chiếc thẻ bị Vu Hữu Dư tiêu gần hết tiền, Lâm Tiểu Niên

cẩn thận hỏi: “Thẻ của em chỉ có khoảng 200 tệ, có đủ ăn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.