CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 109

"Bố có câu hỏi khó quá".

Tôi đi trở vào phòng ngủ và lấy chiếc gối phủ lên mặt.

Mấy phút sau bố đến cửa phòng, làm tôi hết hồn.

"Bố là người duy nhất có được câu hỏi đó. Người dự thi chẳng có manh

mối nào. Simon đã thắng và vào tiếp vòng sau vào ngày mai. Ông ấy là
người thắng ba ngày nay và bố thấy chán khi nhìn mặt ông ta quá. Ông ta
có gương mặt buồn cười lắm. Nếu con gặp chắc chắn con sẽ cười ngay.
Đừng có nghĩ là Carol thích ông ta. Con muốn uống gì không? Bố sẽ đi pha
tách trà khác đây!".

"Không ạ, cám ơn bố!". Tôi lấy cái gối úp chặt lên đầu mình hòng ngăn

bớt âm thanh. Ông nói nhiều quá.

"Ồ, bố sẽ ăn cái này. Bố phải ăn để uống thuốc. Đáng lẽ phải uống hồi

bữa ăn trưa nhưng bố quên ...".

"Bố đã uống thuốc hồi trưa rồi mà, bố nhớ không?".

"Đó là thuốc đau tim. Đây là thuốc cho trí nhớ. Thuốc nhớ ngắn hạn!".

Tôi lấy gối ra khỏi mặt để xem ông nói nghiêm túc không.

"Và bố quên uống viên này à?".

Ông gật đầu.

"Ô, bố!". Tôi cười trong khi ông nhìn tôi. "Bố là thuốc của con. Bố cần

thuốc mạnh hơn nữa. Những viên thuốc này chẳng có tác dụng, phải không
ạ?".

Ông quay lưng đi xuống tiền sảnh, lầm bầm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.