CẢM ƠN KÝ ỨC - Trang 108

"Trong trò chơi đếm ngược!".

Tôi thôi hoảng hốt, ngồi phịch trên đầu cầu thang với tâm trạng thất

vọng.

Bất ngờ lại nghe giọng của Kate. Giọng nói giờ đã có được sự bình tĩnh

trở lại.

"Ok, cậu tắt loa ngoài đi. Tớ giữ điện thoại từ hồi nãy đến giờ, đừng nói

về mấy việc đưa rước con cậu nhé. Khỉ gió. Tớ chẳng thích nghe tí nào!".

Tôi buột miệng rồi tự nhủ thầm, bố sẽ nói với mẹ là con ăn nói cục cằn.

"Khỉ gió, khỉ gió, khỉ gió", tôi nghe tiếng lũ trẻ bắt chước nhại giọng ở

đầu dây bên kia.

"Chúa ơi, Joyce, tớ phải đi đây. Gặp cậu ở trung tâm giải trí lúc bảy giờ?

Mình chỉ rảnh lúc đó. Hoặc là ngày mai. Tennis lúc ba giờ hay phòng tập

thể dục lúc sáu giờ? Mình sẽ xem xem Frankie có thể đi cùng được không".

Frankie. Tên thánh Francesca, đứa bạn của tôi.

Bố đã sai về Kate. Kate có thể là nguồn gốc của vụ uýt- ki nhưng chính

Frankie là người ép tôi mở miệng ra và đổ uýt- ki vào cổ họng tôi. Vì việc
này chưa từng được kể, nên ông nghĩ Frankie là thánh thiện, quá thánh
thiện so với sự quậy phá của Kate.

"Tớ sẽ đến phòng tập thể dục ngày mai". Tôi cười trong khi những đứa

trẻ hét lớn hơn. Kate cúp điện thoại. Và tôi chìm vào một khoảng không
yên lặng.

"GRACIE!". Bố gọi lần nữa.

"Con là Joyce mà, bố!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.